Yêu thương
-
Thong dong
Nhân ngày cảm thấy cần viết vì lâu rồi chưa viết… Câu chuyện bắt đầu từ bằng một câu nói: “Nhiều khi ta ước có được cái đầu như cưng luôn á…” Yes, “cái đầu” ở đây không phải là cái đầu thông minh hiểu biết, tính toán nhanh lẹ, mà “cái đầu” này là cái đầu vô tư, thong dong tự tại. Không biết mọi người nhìn tôi như thế nào, nhưng theo tôi thì cũng có chút đúng. Nhiều khi tôi thấy mình vô tư đến mức vô tâm và rồi sau này phải học lại để rút kinh nghiệm. Điều khiến tôi buồn cười nhất là…
-
Tôi mới tôi cũ. Tạm biệt 2023
Dạo đây tôi có những cái thấy mới. Tôi đã mơ ước được đi những nơi nào đấy xa xôi hơn, và tôi nghĩ tôi sẽ hạnh phúc lắm khi đến những nơi đó. Qua những bức hình lướt dạo trên mạng, tôi lại càng chắc rằng đó là nơi đẹp tuyệt vời, và lòng cứ rạo rực xôn xao, ước gì được đến đó. 8 năm ở Đà Nẵng, từ 2015, tháng 9. Chắc tôi phải thuộc mọi ngóc ngách Đà Nẵng rồi nhỉ? Thế mà quán cà phê nào ngon, quán nào không gian đẹp, đi đâu chơi, ngắm cảnh hoàng hôn ở đâu,… nhiều cái tôi chưa…
-
Bức thư gửi người thương từ khu phố cổ Hà Nội
Anh dạo này ổn không? Hôm nay thời tiết chỗ anh thế nào? Dạo này em nghĩ là mình ổn, nhưng cũng thật sự không biết mình ổn không, vì em chưa có thời gian để ngồi lại nhìn chính mình thật sâu sắc. Em hi vọng bức thư viết cho anh đây sẽ là một phần tĩnh cho em hôm nay, để em biết được những cảm xúc đã và đang hiện diện thật sự trong chính con người mình. Thời tiết ngoài này đang vào đông, cái lạnh 18 độ khiến em thích thú, nhưng mà lạnh thôi đừng mưa, chứ hôm qua trời mưa rả rích cả…
-
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hà Nội
“Anh bận việc, Phương Anh ốm, team mình còn mỗi em đi được thôi đó” Thế là đi, mình không nghĩ chuyến này quan trọng đến mức cần phải ra Hà Nội, bởi vì chị Yến, trên cương vị Co – Founder của Plan A Marketing đã có mặt ở ngoài này rồi. Nhưng mà vẫn phải đi, một là để cổ vũ cho chị Yến, hai là gặp gỡ mấy đối tác. Cái ngày nhận tin đi là ngày về quê chơi, chơi 3 hôm lại vào, nghỉ một hôm rồi hôm sau đi tiếp. May viết bài về quê rồi, chứ không ra đây cái là quên…
-
Hai tháng rưỡi nữa là Tết
Hình mệ gói bánh tét, năm nào cũng gói bánh hết ý! Ánh đèn sợi đốt sáng tỏ bên đường, người ta đã bắt đầu trồng hoa cho Tết Nguyên Đán, còn 2 tháng rưỡi nữa thôi. Tôi về quê lúc 8h30 tối, ánh đèn lập lòe bên đường cùng chút không khí lạnh đã thực sự nhắc nhở tôi rằng, mùa xuân đang về. Cứ độ tầm 3 tháng trước Tết, mọi người sẽ bắt đầu làm lại những mảnh đất trước nhà, sau nhà, các loại cây theo mùa khác sẽ được thu hoạch hết và người ta bắt đầu trồng hoa. Vì Tết trời sẽ lạnh, nên…
-
Nếu mình tin vào chuyện tốt, thì chuyện tốt sẽ đến…
Nếu tôi có mặt lúc Thượng đế thêm các “nguyên liệu” để tạo ra tôi , đố bạn biết là tôi sẽ cầu xin Người thêm gì vào tôi đấy? Tôi sẽ xin Người cho tôi thêm niềm tin. Tôi nhận ra mình đã sống thiếu niềm tin bao nhiêu. Hầu như, tôi không tin vào điều gì mà tôi chưa từng nghe, thấy, mà nếu có tin, niềm tin đó cũng không được bao lâu. Thiếu niềm tin ở tôi cũng ngang ngửa với việc thiếu lập trường, thiếu kiên nhẫn, dẫn tới việc thiếu động lực… Hệ lụy của việc thiếu niềm tin thực sự…
-
Tự hào Việt Nam
Áo dài Hôm nay, tôi xem một đoạn phim có tựa đề :”100 năm áo dài Việt Nam”. Trong video, người ta “cover” lại phong cách trang điểm và mặc những bộ trang phục áo dài truyền thống, đột nhiên niềm tự hào dân tộc trong tôi trỗi dậy. Nhìn những bộ áo dài qua các thời kì, tôi phải xuýt xoa về độ đa dạng, độc đáo. Chúng tôn vinh vẻ đẹp của người phụ nữ Việt! Thế mà hồi cấp 3, tôi lại ghét mặc áo dài! Tại sao vậy? Tôi biết trong sâu thẳm, bất kì đứa con gái nào cũng muốn mình trông thật…
-
Điều ấm áp nhất của khúc giao mùa là có anh ở bên
Có chị bé hay chụp hình gửi cho tôi link bộ hình của Hiệu ảnh Tân Thời, kêu tôi rủ bồ làm bộ liền. Caption của bộ hình là “Điều ấm áp nhất của khúc giao mùa là có em ở bên”, tôi bèn rep: “Và điều đáng buồn nhất là mình lại chia tay vào lúc giao mùa.” Thật nhỉ? Yêu nhau mấy mùa, nay giao mùa chuyển lạnh thì lại chia tay! Trên mạng hay có mấy người bảo “Gấu chưa có xin gió đông đừng về”, tôi nghe sến sền sệt, từ việc gọi ny là “Gấu” đến việc “gió đông”. Thôi thì tôi không…
-
Nhà biên kịch “Tôi”
Nhớ cái hồi bé xíu xiu, cái lưng còn nhỏ nên tôi hay ngồi tựa vừa vặn vào cái cột trụ vuông cạnh giường xem tivi. Không biết mọi người có từng xem hoạt hình vào lúc 5h30 mỗi chiều không? Ngày ấy tôi hay ngồi xem, khi trời chuyển dần từ sáng đến tối, tiếng nhạc dạo đầu vang lên mà lòng tôi cứ có cảm giác thổn thức. Lúc ấy mới tầm 6-7 tuổi, hoặc có thể là nhỏ hơn, đến tận bây giờ, điều tôi nhớ nhất lại là những hình ảnh dạo đầu chứ không phải là bộ phim. Nhiều lúc trong đời, tôi rất muốn…
-
Năm ấy
Năm 2017, trên sân thượng căn trọ trong kiệt Nguyễn Hoàng, chị rủ mình chụp hình với những chiếc váy. Có thể nói đó là những ngày đầu tiên mình tiếp xúc và bị ấn tượng bởi phong cách thời trang như vậy. Cấp 3, khi còn là cái đứa nhút nhát và tự ti, mình âm thầm thần tượng một người anh, ảnh đi và chụp rất nhiều hình về vùng Tây Bắc, Đông Bắc, về mùa hoa mận trắng trời, mùa hoa tam giác mạch,… mỗi lần chán, mình hay vào facebook ảnh xem hình, rồi ao ước một ngày nào đó cũng được đi thật nhiều và…