Nhật kí hằng ngày

Cô gái tóc ngắn

Từ những ngày học cấp 3, mẹ thường không cho mình đụng đến mái tóc, không được cắt ngắn quá, không được cắt tóc mái.

Tóc mình hồi đó xoăn tít, đặc biệt hai bên phần mai, khi nào buộc cũng có mấy ngọn tóc con xoăn tít lẻ tẻ chìa ra, và mình ghét nó bởi nó làm mình thấy quê độ.

Khi vào đại học, chẳng biết có chuyện gì, mình quyết định cắt tóc. À, nhớ rồi! Mình muốn làm điều chưa từng làm, và bắt đầu thay đổi, vào chính cái giây phút lần đầu tiên cắt tóc ngắn đó của mình, cũng là giây phút mình học cách mở lòng với thế giới trở lại.

Tối đó về mình đã khóc. Nhìn trong gương mình giống một đứa con trai, mình đưa tay vuốt tóc, ôi sao mà nó cũn cỡn thế này, trống trải thế này, và mình đã có chút hối hận. Sau giây phút soi mình đó, mình lập tức nhắn cho ba một tin dài, đại loại nội dung chính là việc mình vừa cắt tóc ngắn, ngắn lắm bà à, và mong ba không có trách gì mình, vì vẻ bề ngoài không đánh giá được một con người. Ba không trách mình, và mình hồi đó là hứa với ba một câu thế này: “Ba cứ yên tâm, đến khi cưới, tóc con phải dài”.

Tóc ngắn có làm anh lo lắng?

Ngày có người yêu, khi mình cắt quả tóc ngắn, mặc đồ như con trai, nhìn chẳng khác gì hai đồng chí. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, mình cứ thích là chính mình, thỉnh thoảng muốn mặc váy, nhưng với quả đầu như thế thì mặc vào cứ thấy dị dị làm sao. Nhưng mà sau này ai thích mình rồi, cũng sẽ không để ý đến ngoại hình hay cách ăn mặc của mình đâu nhỉ?

Khi người ta gọi mình là “thằng cu”

Thỉnh thoảng mình cũng bị nhầm như vậy và cũng thấy hài, nhưng từ sau khi đi làm chỗ shop đồ, ngồi bán, nhiều người cứ gọi nhầm mình là anh, hoặc mấy cô thì gọi là thằng cu. Từ đó, mình đâm ra ghét bị gọi nhầm, ghét không phải theo cách giận dỗi gì người ta, chỉ là kiểu tự hỏi bản thân mình sao cắt tóc ngắn vậy, mặc đồ chi chi vậy để người ta nhầm. Nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, cho đến hiện tại mình khá là thoải mái với sự nhầm lẫn của mọi người, bởi mình đã yêu bản thân hơn và không còn trách móc nó thêm nữa.

Ví dụ như hồi sáng, mình đi ăn bún bò. Tô bún bò đậm đà nhiều bò lắm, tối qua mình quên ăn tối nên vừa húp miếng nước dùng cái là các tế bào cơ thể mình như được sống lại vậy. Mình bỏ mũ bảo hiểm ra, trời mưa bay, một cô khách hàng đang ngồi đợi bà chủ làm 10 bịch mang về, thấy mình vào thì nói với bà chủ:

– “Coi còn bún không làm cho thằng cu ni với tề.”

– “Dạ con là con bé chớ không phải thằng cu!”

Tô bún bò ngày mưa

Vừa nói mình vừa cười thiệt tươi, tươi dù khuôn mặt nhợt nhạt vì không có chút son nào. Cô ngồi đối diện vừa thấy mình cởi khẩu trang ra cũng ” Ủa, vậy hà !”, rồi cũng cười tươi rói, cô chủ quán cũng cười, cô phụ bán cũng cười, và từ đó tới lúc về, mọi người gọi mình là “con gái”. Mình thích những điều nhỏ nhặt như vậy, mình thích mình thật vui vẻ, mình thích làm cuộc sống xung quanh mỉm cười, mình muốn có thật nhiều năng lượng để làm điều đó.

Vẻ bề ngoài có quan trọng lắm không?

Mình từng đặt ra tiêu chuẩn rất khắt khe về bạn trai, nhưng giờ chẳng còn một tiêu chuẩn nào nữa. Từ khi mình bắt đầu sống giản dị (vì để tiết kiệm), thì mình hầu như không mua đồ mới, mình xài đồ cũ rích nhưng vẫn lành lặn, nhu cầu mua đồ mới đã được “tém” lại bằng những suy nghĩ về quê hay kiếm việc làm ở nhà. Đúng là vì không có nhiều tiền để mua đồ mới, mình lại học được cách chấp nhận với những cái mình đang có, và mình cảm thấy tuyệt vời khi nghĩ mình cứ là mình, và ai thât sự thích mình sẽ thích tất cả những cái thuộc về mình, kể cả khi mình mặc chiếc quần thể dục màu xanh 2 sọc huyền thoại, với chiếc áo rộng thùng thình, cùng đôi dép tông lào và một khuôn mặt mới thức dậy nhợt nhạt. Nên, vẻ bề ngoài đôi lúc quan trọng thật đấy, nhưng cũng có nhiều khi mình cần sử dụng con tim cảm nhận thay vì con mắt nhìn vẻ bề ngoài. Và mình cũng luôn nghĩ, mọi người rồi sẽ gặp được soulmate của mình, và cho dù đó là bất cứ ai, trông có giống như “tiêu chuẩn” bạn đã đề ra hay không, bạn cũng sẽ tìm thấy sự kết nối.

Mình có định cắt tóc ngắn thêm lần nào nữa không?

Mình chưa biết nữa, mình đã tự nhẩm hàng trăm lần rằng mình không cắt tóc nữa, nhưng cứ thấy một sợi bị lệch ra là mình lại cầm kéo lên và cắt, hoặc có chuyện gì mình cũng cắt. Nhưng lần gần đây nhất, cảm quan về việc cắt tóc của mình thay đổi, rằng mỗi lần cắt xong phải vui lắm, nhìn mình trong gương rồi chụp vài ba bức ảnh kỉ niệm, lần này mình không như vậy nữa, mình thấy bình thường rồi, tức là, việc cắt tóc không làm cho mình thấy thoải mái hay phấn khích hơn nữa, nên mình nghĩ mình sẽ để tóc dài khá lâu!

Câu chuyện tóc tai luôn là câu chuyện muôn thuở với mình! Và mình hi vọng là vào một lần khác, mình sẽ viết một bài khác với tiêu đề “Cô gái tóc ngang vai” ^^

0 bình luận

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *