Tôi và “Mặt trời nhỏ”
Tôi vô tình tìm lại được cuốn nhật kí viết cùng đứa bạn thân nhất hồi cấp 3 (năm 2014)
Hồi ấy 2 đứa đã viết truyện cho nhau, thay nhau truyền tay cuốn sổ huyền thoại mà tôi đã giữ 4 năm nay. Chúng tôi có bút danh cả, cậu là #mặttrờinhỏ còn tôi là #hoathuyền, tên thật của mặt trời nhỏ là Vy.
Một vài đoạn làm tôi hồi tưởng lại quá khứ sâu sắc, đến độ muốn có cỗ máy thời gian để quay về ôm chầm lấy mình trong quá khứ. Hồi đó sao mà ngốc nghếch thế, dễ thương và thân thiết với nhau đến vậy chứ!
Thực sự tôi không khỏi bật cười khi thấy laị ước mơ ngày bé của cả hai. Tôi, ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia được đi xuyên Việt, xuyên Đông Nam Á mà ngày nay người ta gọi là blogger về du lịch. Còn Vy, ước mơ trẻ con quá haha…”..ước mơ lớn nhất chính là trở thành nhà khoa học haha. Ban đầu thích làm nhà khoa học, gọi chính xác là nhà nghiên cứu chuyển ghép gen, sử dụng công nghệ gen với công nghệ sinh học để tạo nên mấy loại cây lạ, độc hehe. Nhưng mà chừ thích làm bác sĩ nữa nên quyết định làm nhà nghiên cứu y dược và các loại bệnh.. ” đấy là tôi trích nguyên văn lời nó viết, nó chuyên Sinh, đã tốt nghiệp chuyên ngành kĩ thuật môi trường của Đại học Bách Khoa Đà Nẵng =))) ( tôi sẽ giấu nhẹm chuyện nó bản muốn trở thành thám tử vì quá đam mê Conan ) hahahahha
Hồi đó tôi chia sẻ với nó chuyện mình thường xuyên bị mất tập trung, không hoà đồng và gặp nhiều cái bất hạnh, nó đã trích nguyên câu của Victor Hugo vào cuốn sổ chuyền tay ” Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống là niềm tin rằng mình được yêu thương, được yêu thương vì chính con người mình hoặc tuyệt hơn nữa là được yêu thương cho dù con người mình như thế nào.. ” giờ đọc lại tôi thấy tâm đắc ghê gớm, xong tôi nghĩ trong giây phút nào đó, ông trời đã sắp xếp cho tôi vô tình tìm lại được cuốn sổ năm nào, để tôi đọc được những dòng này..
Năm lớp 12 đó, tôi đã miêu tả mình về những năm lớp 5″…hồi nhỏ tau biết đàng lắm, nói chung là có khiếu ăn nói bơ ai cũng ưng… “Còn từ đó tới giờ t đã thành ra cái gì rồi vậy??
Chúng tôi đã tranh cãi nhau, chẳng phải vì xung đột mà bởi vì tên nhân vật bạn trai của nó trong truyện chẳng hay như nó mong đợi :v Nó yêu cầu tôi đổi tên, tôi đồng ý với điều kiện nó phải viết câu chuyện của tôi thật hay vào.
Nó đã viết 10 chap của “Bầu trời xanh nơi ấy”, nó vẽ ra ước mơ của tôi bằng ngòi bút và trí tưởng tượng của nó, tôi viết cho nó “Đi về phía chân trời” bằng tất cả đam mê và mơ ước tươi đẹp của một đứa trẻ mới lớn. Mỗi ngày chúng tôi chờ đợi để được đọc tiếp câu chuyện dang dở, cùng lời nhận xét của nhau, và sẽ ôm bụng cười cho tới lúc chảy nước mắt.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy đó là những kí ức thật đẹp. Vy là người đã cứu tôi thoát ra khỏi sự tự ti của bản thân những năm tháng cấp 3, Vy đã cũng tôi học bài, ôn thi những hôm cuối kì, giữa kì, Vy luôn chờ tôi mỗi ngày bên cây cầu gần chợ và tôi đã từng nghĩ Vy là nhất, và nếu tôi có crush lúc đó, lỡ Vy có thích crush của tôi thì tôi vẫn sẵn sàng nhường cho Vy. Tình bạn chân thành làm tôi quý hơn cả tình yêu nữa.
Giờ tôi với Vy không còn thân nhau như ngày nào nữa, càng trưởng thành thì con đường hai đứa đi càng xa nhau, và chúng tôi trở thành bạn cũ khi đều có những người bạn thân mới, nhưng Vy vẫn nằm trong ký ức của tôi, để mỗi lần nhớ lại thời thanh xuân, tôi thấy mình không quá cô độc nữa.
Tôi từng hứa với Vy rằng sau này sẽ up truyện của 2 đứa lên đâu đó, và với blog này, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình cho Vy, tôi giữ cuốn sổ đã quá lâu rồi, và đây sẽ là kỉ niệm đẹp để dành cho tôi cũng như cho người bạn những năm cấp 3 của mình.