Nhật kí hằng ngày,  Truyện ngắn

ĐÀ NẴNG MÙA NÀY

Đà Nẵng luôn có 2 mùa, mùa mưa và mùa nắng.

Mùa nắng là những ngày trời nắng nóng gay gắt, trời nhanh sáng và bóng tối cũng đến muộn hơn. Những ngày nắng, ai ai cũng chờ tan ca làm tranh thủ chạy ra bãi biển tắm một chút, hoặc lượn lờ về phía Sơn Trà, Thuận Phước ngắm hoàng hôn. Ánh chiều tà rơi rớt lại phía chân trời, những vệt mây cam hồng trông như một chiếc khăn quàng cổ, cánh chong chóng bay nhè nhẹ.

Mùa mưa bắt đầu khoảng từ tầm tháng 9 trở đi. Đầu mùa, mưa kèm theo những cơn gió lớn, mây đen kéo đến, thế là mưa. Ngắm mưa chiều cũng là một thú vui tuyệt vời, trời bỗng chốc tối sầm lại giống như chiếc đèn đang hạ độ sáng, bão giông nhưng thấy chút gì ấm cúng. Trên xe lúc nào cũng phải mang theo một chiếc áo mưa, sáng trời hửng nắng đó, đâu ai ngờ rằng chỉ một tiếng sau là đã mưa như trút.

Tôi nhớ mùa mưa lũ ở quê nhà. Nhớ những ngày vừa mở mắt đã lật đật chạy ra cửa nhìn xem trời đất mênh mông là nước, rồi nhảy cẫng lên vì sắp được đi lội lũ. Đà Nẵng không có lũ, thỉnh thoảng mưa triền miên, ống cống không chảy kịp thì đường ngập, chạy xe đi làm, chút đó khiến tôi bồi hồi nhớ quê , nhớ thương mùa lũ.

Đà Nẵng mùa này đang mưa, thu sang đông đến, chưa biết bao giờ mưa ngớt. Cái lạnh ở Đà Nẵng không thấu xương như ở các tỉnh phía Bắc, nhưng cũng đủ làm cho trái tim ai đó phải cứng đờ lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ bên ngoài. Bởi vì dịch nên các quán ăn không còn đông đúc nữa, chứ mấy năm trước, thú vui của chúng tôi mỗi tối trời trở lạnh chính là la cà hàng quán, ăn trái bắp nước, ăn khoai lang, trứng lộn, uống chút sữa đậu nành nóng rồi tám những câu chuyện phiếm hằng ngày, những lúc đó, nụ cười của những người bạn tôi và chính tôi là điều đẹp đẽ nhất, cái lạnh chính là chiếc áo choàng để ôm ấp chúng tôi lại chứ không phải là thứ chia rẽ.

Hi vọng một ngày sớm nhất, Đà Nẵng hết dịch, quê hương hết dịch, đất nước chúng ta đẩy lùi hoàn toàn dịch bệnh!

0 bình luận

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *