QUÊ HƯƠNG MÙA MƯA LŨ
Quảng Bình của tôi, vùng đất nằm giữa giải đất hình chữ S với bao nhiêu nhân tài, bao nhiêu kì quan. Sao hôm nay tôi thấy tự hào đến thế.
Nhìn cơn mưa đang rơi ngoài cửa, tôi bỗng chốc nhớ về quê hương. Tôi nhớ những cơn mưa mùa hạ, vào mùa gặt, nhà nhà phơi thóc,ở đâu không báo trước, ông trời cho một loạt đám mây đen sì kéo đến rồi trong vòng 15p, mưa rơi như trút. Đặc điểm của những cơn mưa mùa hạ là bất chợt và nhanh chóng, ai không có kinh nghiệm, không nhanh tay chắc chắn sẽ để ướt lúa, trưa đang ngủ ngon lành, bà nội chạy vào kêu lớn “Bé, dậy xúc ló” (bưng lúa), tôi hoảng hốt bật dậy, có vài gợn mây đen chứ mấy! Ấy vậy mà thoáng chốc mưa liền.
Mưa đến làm trôi tuột những bụi những vết bẩn bám trên cỏ cây hoa lá làm chúng càng tươi xanh. Tôi ngắm những giọt nước cứ rơi từ lá này sang lá nọ bên bụi cây gần khe nước ngoài cửa sổ, ước mình bé tí ti để ngồi lên chiếc lá kia. Mưa mùa hạ bất chợt, cũng giống như một nốt lặng để ta dừng lại nghĩ về chính mình và giây phút hiện tại.
Từ ngày bắt đầu xa quê học đại học, tôi không còn được “chơi lũ” hằng năm nữa. Mùa mưa lũ có lẽ là mùa tuyệt vời nhất đối với lũ trẻ chúng tôi nhưng ngược lại với người lớn. Đến mùa, mưa to như trút tầm 3 4 ngày liên tục, nước ứ đọng không chảy kịp thì ngập úng, thêm cơn bão đổ bộ vào nữa, thế là lũ, lũ lớn. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, tôi thường tự hỏi rằng liệu ngày mai nước đã dâng đến đâu, mình có được nghỉ học vì ngập chưa, để rồi buổi sớm mai khi vừa tỉnh, tôi bật dậy vừa chạy vừa dụi dụi mắt, rồi nhãy cẫng lên vì thấy biển trời mệnh mông nước, nước tràn đầu ngõ rồi. Người lớn đợi xem thời tiết và một cơn mưa lớn lại ào tới. Ba tôi vào nhà bà nội, kê giường tủ, ghế, tivi lên cao để nước lũ có vào nhà thì cũng đỡ, có năm ba tôi đi làm xa không ở nhà, bà phải nhờ hàng xóm cõng ông lên rừng, mấy bà cháu dựng cái chòi ở đó. Đêm mưa nước rơi tí tách bắn cả cát vào chiếu nằm, lạnh thật sự. Người lớn chẳng ai thích bão lũ cả, năm ngoái nhà bà ngập gần tới nóc, đồ đạc cũng gần như hư hỏng hết, đồ gỗ thì nở ra, giường ghế cũng nằm chơ vơ, màu xanh cây cỏ dường như biến mất, tôi thấy vậy mà lòng nặng nề nhớ về những ngày tươi đẹp trước lũ,
Mấy năm sau này, ba mẹ xây nhà, nhà gần sát đường quốc lộ, mấy mẹ con hồi ấy nằm trên gác lửng vì nước đã vào nhà tới nửa đầu gối. Đường quốc lộ ngập nước, xe cộ nhộn nhịp người đẩy, thuyền chèo, đó là một trong những hình ảnh tôi nhớ nhất trong năm tháng mùa lũ ở quê.
Ấy vậy mà đến giờ, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, xa quê gần 7 năm, bao nhiêu bài học cuộc đời dạy tôi cách sống. Nhiều lúc mệt mỏi, tôi chỉ mong mình được thu mình lại, nếu ai đó có tấm vé cho tôi quay trở về tuổi thơ, có lẽ tôi mới ngẩng mặt mình lên lần nữa. Sự khó khăn cứ thế vẫn đeo bám tôi, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là an nhiên vui vẻ mà vượt qua, tôi tích trữ năng lượng cho mình, mặc dù vơi bớt nhanh chóng, nhưng tôi vẫn sống.
Ý nghĩ quay về quê luôn chớp lóe trong đầu tôi, nếu một ngày nào đó tôi đủ mệt mỏi, đủ can đảm, đủ trách nhiệm, tôi sẽ trở về.