Thành phố trong màn sương
Có lẽ khi tôi nhắc đến “Thành phố sương”, các bạn sẽ nghĩ ngay đến Đà Lạt, nơi hằng đêm và mỗi sáng sớm sương phủ từng ngõ ngách, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo lấp ló đằng xa. Nhưng không, tôi đang muốn kể cho bạn nghe câu chuyện của “Thành phố trong màn sương”, là thành phố Đà Nẵng, trong một đêm mùa thu, nơi tôi đã sống ngót nghét gần 7 năm.
Khi tôi viết những xong này và nhìn sang đồng hồ, 11h11, một con số đẹp tuyệt. Người ta nói, khi bạn vô tình nhìn vào đồng hồ lúc đồng hồ chỉ 11h11, tức là có ai đó đang nhớ đến bạn. Tôi chỉ khẽ mỉm cười, liệu có ai, trong giây phút này đang nhớ đến tôi?
Tôi có buổi họp mặt với công ty tối nay, cũng đã lâu rồi mọi người mới gặp gỡ. Chúng tôi làm việc onl nên đa số công việc chỉ trao đổi với nhau qua mạng xã hội, nhớ lại ngày đầu, khi được nhận việc, tôi đã nói với bản thân rằng “Từ nay mình có những người đồng nghiệp rồi”. Thực ra thì, khi càng lớn, tôi càng thấy khép mình lại, mọi người đều chạy theo guồng quay của cuộc sống riêng và tôi cũng không ngoại lệ. Các mối quan hệ cứ ít dần và rồi cho đến giờ, tôi thấy chẳng có gì mới mẻ nữa. Sếp thường chọc quê tôi về chuyện có người yêu, nhưng mà thôi mệt mỏi rồi, cái gì đến thì đến.
Tăng 2 kết thúc, chúng tôi tạm biệt nhau rồi về, có thằng nhóc bét nhè, vài người về trước. Tôi cắm tai nghe một bản nhạc không lời, nổ máy trên con đường vắng vẻ ban khuya. Tự nhiên tôi thấy thành phố đẹp quá, chút sương của mùa thu tràn vào từng ngõ ngách. Tất nhiên là sương ở Đà Nẵng không dày như sương ở Đà Lạt, vậy mà nó làm tôi xao xuyến một cách kì lạ. Tôi nhớ rồi, giống những đêm giao thừa, khi ba cúng xong, ba sẽ khoác vai 2 đứa, những năm này có thêm cả em Bun, vào xông đất nhà bà nội và một vài nhà người thân khác. Cái màn sương đêm giao thừa cũng như vậy, trời quê tôi đêm giao thừa lạnh lắm, nhưng mà mấy chị em chúng tôi ai cũng thấy ấm, ấm trong tim.
Ngày mai, tôi sẽ đón chuyến xe bus sớm ra Huế thăm mẹ. Mẹ vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, mọi thứ chăm lo đều do một tay nhỏ em tôi lo lắng. Tính ra nó cũng giỏi, tôi thì khù khờ, ngại ngùng, chẳng biết giao cho tôi có nên cơm cháo gì không. Dạo này tôi cũng có nhiều suy nghĩ, về chính mình, về gia đình mình. Cái hôm tôi nghe Pháp thoại của thầy Minh Niệm, thầy nói một câu khiến tôi thấm từng chữ, rằng bình thường chúng ta thường không quay về bên trong đâu, chỉ khi chúng ta gặp những khổ đau nghịch cảnh, khi đó mới biết nương tựa chính mình. Tôi đã ốm và đau, tôi đã quay trở vào bên trong chính mình để biết mình nên làm gì, rồi tôi cảm nhận chính mình, và ngay lúc đó tôi phát hiện ra một điều rất vĩ đại, rằng cái niềm hạnh phúc của tôi chính là có một cơ thể khỏe mạnh bình thường, không đau không ốm, cái mà tuần trước tôi đã có được. Thế là tôi tự hứa với chính mình, đây là một bài học lớn, để mỗi khi tôi thấy mình chán ghét cuộc sống này, mình thấy cuộc sống này không có gì hạnh phúc nữa, thì sẽ lập tức nhớ lại những ngày ốm đau kia, cái niềm hạnh phúc giản đơn của mình là gì. Đó là chưa kể, từng tế bào trên cơ thể tôi là của ba mẹ tôi cho, tôi phải khỏe mạnh, thì ba mẹ tôi mới khỏe mạnh.
Mấy chị thường nói về cái câu “Hiểu và thương”, tôi hay hiểu hời hợt lắm. Nhưng giờ nghĩ lại, thật sự thấm quá! Đợt trước tôi kể cho mọi người nghe về chuyện thằng Bun em tôi, nó nghĩ khác nhưng lại làm khác, đến khi trò chuyện, tôi hiểu ra mới thương nó vô cùng. Rồi cũng nhiều người khác nữa, tôi cũng thấy thương.
Một đêm mùa thu tháng 10, bàn phím tôi gõ lách cách, sương vẫn đang giăng ngoài cửa sổ. Cảm ơn Đà Nẵng đêm nay, cảm ơn vì tôi được “tỉnh” dù là trong phút chốc.
Chúc mọi người ngủ thật ngon!