Viết cho Ba
Ba là một người ít nói, tôi với ba không nói chuyện nhiều. Tôi nhớ những lần cùng tụi bạn đi thăm Tết nhà nhau, tôi đã rất ngưỡng mộ những ông ba “nhà người ta” đó, mấy chú rất cởi mở chào đón tụi tôi vào nhà, cũng nói rất nhiều câu tình cảm với mấy đứa bạn tôi.
Từ nhỏ, ba đã đi làm xa, sau đó mẹ cùng đi và để tôi lại cho ông bà nội chăm sóc. Là đứa cháu đầu tiên trong gia đình, tôi được nhận rất nhiều tình thương từ ông bà, cho nên tuổi thơ tôi cũng có rất nhiều kí ức đẹp, tôi không hề thấy thiếu thốn tình cảm.
Nhưng có lẽ, ba không nghĩ như thế. Những ngày tháng dậy thì, từ một đứa nói luyên thuyên không ngớt cả ngày, tôi chuyển thành một đứa trầm ngâm ít nói, có lẽ chính cái giai đoạn tôi rơi vào khủng hoảng đã khiến ba canh cánh trong lòng và nghĩ rằng ba đã không cho tôi đầy đủ tình cảm.
Tôi nhớ những lần đi trên con đường Làng, tôi đi từ nhà tôi vào nhà bà chơi và ba thì đi hướng ngược lại. Ba thấy tôi, tôi cũng thấy ba, nhưng chẳng ai nhìn ai, hay hỏi nhau một câu gì. Đầu tôi lúc đó rối lắm, nên hỏi ba gì đây ? Chẳng lẽ hỏi ba một câu xã giao? Hay tôi quay sang cười với ba một cái? Suy nghĩ thật nhiệu để đến khi lướt qua nhau rồi vẫn chưa có câu trả lời. Tôi ghét những lúc như vậy.
Thế nhưng, trong sâu thẳm, tôi nghĩ tình thương yêu vẫn còn đó chứ, chỉ là cả ba và tôi đều là người kiệm lời thôi. Đôi lần say, ba sẽ nói chuyện thật nhiều với hai chị em, ban đầu chúng tôi cũng cười cười bảo ba say rồi, nhưng một hồi sau lại rơm rớm nước mắt. Khóc rồi lại cười, khi ba say, ba mới có dũng khí chia sẻ lòng tôi.
Để kể về những kỉ niệm, có lẽ điều tôi nhớ nhất là khoảnh khắc những đêm giao thừa nhiều năm về trước, trong cái lạnh 16 – 17 độ, ba khoác vai hai chị em vào xông đất nhà nội. Nội sẽ chuẩn bị phong bao lì xì cho chúng tôi, năm nào cũng vậy, dù cũng còn vài năm nữa là bước sang ngưỡng cửa 30 của cuộc đời.
Tôi nhớ con đường quốc lộ yên ắng không tiếng xe, nhớ ánh đèn đường le lói rọi bước chân cha con tôi.
Một kỉ niệm nữa là khi còn bé, ba tôi xây một căn nhà tạm bợ, lợp những tấm fibro xi măng. Đêm ấy, trời nổi lốc xoáy, cuốn bay tất cả. Tôi đã nằm đấy nhìn lên trần nhà trống hoác, ba mẹ tôi dậy, mặc áo mưa nhanh chóng, và lúc ấy, ba trở thành superman. Ba kẹp 2 đứa 2 tay, dưới trời mưa lốc, chạy như bay đưa chúng tôi vào nhà bà nội. Cái quãng đường chưa tới 200m sao nay bỗng nhiên xa quá, tay ba mỏi rồi, sao lâu tới vậy?! Rồi những hôm cả nhà tràn ngập ngập trong tiếng cười, khi tôi và em chia phe về đội ba hay mẹ, hay lúc ba chở chúng tôi trên chiếc xe đạp lách cách, cả lúc ba bảo tôi hát và ba ghi âm cho tôi bằng
chiếc cassette cũ kĩ. Tính ra tôi cũng có nhiều kỉ niệm với ba chứ nhỉ, giờ đây, những kí ức đó lại quay về.
Và 27 năm trôi qua, khi tôi trưởng thành hơn đôi chút trong suy nghĩ, tôi đã bắt đầu trở thành người dẫn lối cho những câu chuyện của gia đình. Không còn những lần lướt qua nhau ngại ngùng nữa, nếu ba ngại nói, cứ để tôi mở lời trước. Ba luôn nói với tôi rằng, ba mong chúng tôi được sống hạnh phúc hơn là giàu sang, nên hãy sống làm sao cho thật hạnh phúc.
Nhân dịp Ngày của cha, con xin gửi lời biết ơn chân thành đến ba. Cảm ơn ba vì ba là người sống tình cảm và yêu thương dù ba không hay thể hiện hay nói nhiều, cảm ơn ba vì đã nỗ lực làm việc rất nhiều vì gia đình. Cảm ơn ba vì những nụ cười, nước mắt và vô vàn điều nhỏ bé khác. Chúc ba luôn cười thật nhiều, chúc ba thật nhiều sức khỏe.