Chênh vênh
23h45, tôi thấy trống rỗng.
Bầu trời tối đen hơn mọi ngày, ánh đèn đường như hút vào khoảng không đó, gió nhẹ nhàng, tiếng dế kêu.
Xa xa, một ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời, chỉ một ngôi sao duy nhất ấy lọt vào tầm mắt tôi,
Bình thường giờ này, tôi chỉ nằm lướt điện thoại, để mắt mỏi rồi cắm sạc, chìm vào giấc ngủ. Đúng ra thì giờ này, tôi nên ngủ mới phải, nhưng dường như có gì đó vướng mắc, nên tôi chưa thể ngủ. Tôi cũng chẳng biết điều gì đang xảy ra bên trong mình, thế nên, tôi phải viết để tìm câu trả lời.
Khoảng thời gian này, tôi thất nghiệp, và tôi cứ để vũ trụ dẫn dắt mình đến các diễn biến khác nhau. Một thử thách mới, cũng là một cơ hội mới. Trông tôi ổn nhỉ? Là tôi chưa đối mặt thực sự với câu chuyện của mình thôi.
Tôi nghĩ mình cần đi đâu đó để có thể thực sự tìm lại chính mình, tôi đã mạnh mẽ nghĩ về những chuyến đi, từ nơi này sang nơi khác. Tôi nghĩ về câu hỏi: “Ứớc mơ của em là gì?” và rồi tôi như người khờ, chẳng biết rõ mình muốn gì nữa. Ngày xưa, nhìn những bức hình anh M đi khắp Tây Bắc, tôi cũng được truyền nhiều cảm hứng, trong cuốn sổ nhật kí, tôi đã viết ước mơ của mình chính là trở thành một “travel blogger”, vừa được đi, vừa được viết. Và giờ đây, mong ước ấy trở lại với tôi, tôi muốn mình theo đuổi ước mơ đó một lần, thật sự theo đuổi và có kế hoạch.
Tôi có liên hệ với một vài người bạn, cũng tham khảo các nhóm TNV nông nghiệp, đại khái là tôi sẽ giúp các farm hoặc homestay một vài công việc để đổi lấy chỗ ở miễn phí (một vài nơi sẽ cung cấp luôn đồ ăn cho mình). Có một vài địa điểm khá ổn ở Tây Nguyên như Daklak, Gia Lai, DakNong, vài chỗ ở phía Bắc như Tà Xùa, Sơn La, nhưng đa số thời gian người ta yêu cầu ở lại là hơn 2 tuần, với cả, tôi muốn đến Đà Lạt hoặc Măng Đen hơn. Tôi nhắn cho anh Xù, người quen ở Đà Lạt tôi, nhờ anh tìm giúp farm và anh bảo sẽ phản hồi tôi sớm. Thật không dễ dàng như tôi nghĩ trước đó. Bất chợt, tôi nhớ đến Loan, cô bạn cùng quê năm ngoái gặp ở Đà Lạt, tôi nhắn cổ, hỏi là ở chùa cổ ở có nhận mấy đứa như tôi không, thất nghiệp, lạc lối, bế tắc,… và câu trả lời là có, và thế là tôi đã có cho mình một sự lựa chọn, tôi đi hay không?
Vẫn là nghĩ mọi chuyện đơn giản, cho đến khi Loan nói với tôi vào đây phải sinh hoạt theo thời khóa, phải đủ duyên thì mới theo được, có người đi 1 ngày, hôm sau đã xách gói đi về. Câu chuyện đó khiến tôi phải suy nghĩ kĩ càng hơn cho quyết định của mình, tôi đã sẵn sàng bước những bước đi mới chưa? Khi tự hỏi mình câu này, tôi đang được bao quanh bởi màn đêm và ánh đèn đường hiu hắt, sự thinh lặng của đêm, tiếng quạt chạy, tiếng vài chiếc xe đằng xa, tiếng máy bay đâu đó trên bầu trời, không quá là thinh lặng, nhưng tôi lại nghe được âm thanh của sự thinh lặng đó. Giờ đây, tôi đối mặt với chính mình trần trụi, tôi sợ điều đó, sợ sự cô đơn, và sắp tới đây, nếu tôi thử con đường mới, tôi không biết những loại cảm xúc gì sẽ đến với tôi hàng đêm nữa.
Mạnh mẽ lên! Đừng sợ!
Tôi muốn động viên mình nhưng vẫn chưa tìm được một câu chuyện phù hợp, Tôi biết nỗi sợ hãi của mình so với những chuyện ngoài kia là rất nhỏ bé, tuy nhiên, một phần trong tôi vẫn muốn nỗi sợ ấy cứ ở đấy, để khi tôi đánh bay được nó, vượt qua được nó, tôi sẽ cảm thấy hãnh diện, cảm thấy chiến thắng, cảm thấy tự hào,… những cảm xúc tôi ít khi có được.
Tôisẽ không quyết định mọi chuyện vào đêm khuya, mặc dù giờ vẫn rất tỉnh, không có dấu hiệu buồn ngủ =)) Dù sao thì, vẫn là duyên số sắp đặt, vũ trụ dẫn dắt!
Ngủ thôi.