Chưa phân loại

Tấm thảm yoga của tôi


Thức dậy từ khi báo thức reo nhưng phải hơn 6h tôi mới lọ mọ dậy, bình thường tôi dậy sớm hơn, lên tầng 3 thực hành thời khóa buổi sớm.
Không khí buổi sáng thật trong lành, nghe thấy tiếng chim hót, tiếng xe cộ chạy từ đằng xa vọng lại.
Trải tấm thảm yoga ra, giật mình khi nó tả tơi đến mức không nhận ra, bà Béo (con mèo Béo) đã hành tấm thảm của tôi thành vậy. Mới hôm qua em thảm còn lành lặn nằm trong phòng của tôi, vừa mới mang ẻm lên tầng thượng đúng 1 ngày…

Tôi có khó chịu không?


Có chứ =)))) Bởi tôi so sánh với chiếc của 1 em khác của tôi, chiếc của em bỏ đây từ mấy tháng rồi nhưng cũng không khủng khiếp bằng của tôi chỉ mới 1 ngày có mặt.
Nhưng tôi biết 1 điều rằng, sự khó chịu này là vô nghĩa, vì chiếc thảm sẽ không quay trở về như lúc ban đầu nữa.
Thế là tôi đã chuyển sang trạng thái quan sát tâm mình, tách rời, tìm cách để cái tâm mình không còn suy nghĩ linh tinh nữa. Tâm tôi cứ khó chịu đi, tôi sẽ chỉ ở đây, không hùa theo nó.


Nếu ngày ấy mà tôi không quen biết ông H thì lúc này đây, tôi sẽ không khó chịu vì chiếc thảm tả tơi, bởi ông H là người tặng tôi chiếc thảm của ổng.
Nếu ngày ấy chia tay mà tôi đòi “trả quà” lại thì cũng như vậy.
Và nếu hôm qua tôi không có mang ẻm từ phòng lên đây, hay sau buổi tập tôi lại mang ẻm xuống lại phòng mình thì, mọi sự cũng đều như vậy.
Nhưng, không có “nhưng” ở đây, những chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi!


Và “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt” 🤣 Ẻm thà bị tả tơi đi, nhưng mà được giúp đỡ chúng tôi tập luyện còn hơn là lành lặn mà suốt ngày nằm im bất động trong góc phòng.


Thế thôi! Hôm nay trời không mưa, nhưng mây đang dần kéo về. 65% trời mưa nhưng mặt trời vẫn đang sáng rỡ, chỉ là khuất sau màn mây dày đặc thôi.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *