Nhật kí hằng ngày,  Thư cho anh,  Yêu thương

Bức thư gửi người thương từ khu phố cổ Hà Nội

Anh dạo này ổn không? Hôm nay thời tiết chỗ anh thế nào?

Dạo này em nghĩ là mình ổn, nhưng cũng thật sự không biết mình ổn không, vì em chưa có thời gian để ngồi lại nhìn chính mình thật sâu sắc. Em hi vọng bức thư viết cho anh đây sẽ là một phần tĩnh cho em hôm nay, để em biết được những cảm xúc đã và đang hiện diện thật sự trong chính con người mình.

Thời tiết ngoài này đang vào đông, cái lạnh 18 độ khiến em thích thú, nhưng mà lạnh thôi đừng mưa, chứ hôm qua trời mưa rả rích cả ngày thật chán. Sáng sớm đi bộ dưới hai hàng cây xanh ngắt bên Hồ Gươm, đúng một không khí thật là Hà Nội, hàng trà đá vỉa hè, các gia đình dắt nhau đi chơi, các bạn trẻ chụp hình cho nhau, các chị gái diện áo dài bên góc phố, … kể ra không hết những điều dễ thương.

4 ngày, có lúc em nhớ Đà Nẵng của chúng ta thật đấy, nhớ những con đường thênh thang, nhớ biển Mỹ Khê, nhớ Sơn Trà. Hà Nội đẹp, Hà Nội thỉnh thoảng làm em vui thật vui đến độ tưởng chừng đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, nhưng cũng có lúc, Hà Nội là khiến em rơi vào một cảm giác gì đấy rất trống vắng và cô đơn. Nếu Hà Nội là một con người, thì đối với em, Hà Nội là một chàng trai hiện đại, rất biết cách chơi, tuy nhiên lại chưa tốt trong việc lắng nghe và dỗ dành con gái. Nếu em mà giận dỗi, anh sẽ dỗ em như thế nào? Chàng trai Hà Nội ấy sẽ đưa em đi chơi, dạo khắp 36 phố phường, đến những nơi nhộn nhịp nhất, tấp nập nhất, mua cho em những món đồ tốt và rồi nghĩ rằng em sẽ hết dỗi. Em sẽ hết dỗi thật =)) nhưng không phải lúc nào đó cũng là một phương án hiệu quả, có phương án khác đơn giản mà lại “rẻ” hơn nhiều, chỉ cần ngồi nói chuyện với nhau để hiểu nhau, chỉ cần dùng tấm lòng thật chân thành xin lỗi, em sẽ lại cười ngay thôi, và chúng ta sẽ lại hiểu nhau thêm một chút.

Anh dạo này ăn uống thế nào? Có ăn đủ bữa và nhiều rau không? Buổi tối nhớ mặc ấm một xíu rồi ra đường nhé, nếu có ra biển phải quàng cổ lại, gió biển dễ làm anh ốm đấy. Đừng thức quá khuya, hãy ngủ trước 12h. Mong được gặp anh sớm, để chúng ta kể nhau nghe chuyện đời mình.

Chưa kể anh nghe những điều dễ thương em đã gặp ở đây, em biết em đã có những khoảnh khắc thật vui anh ạ, và em đã biết là mình thực sự ổn. Những con người, những điều tốt đẹp mà em nhận được đều xuất phát từ năng lượng tích cực đến trong em, và anh biết không, em thấy em là cục phát năng lượng để mọi người nhận luôn đó hihi. Em giỏi không?

Hôm qua lúc gặp anh Grab hợp cạ, nói về ăn chay, em bỗng nhiên phát hiện ra một điều rằng, lời nói của em lúc ấy có thể góp một phần trong việc thay đổi suy nghĩ của họ về việc không ăn thịt. Anh biết không, em vốn không phải là một người hay lo chuyện bao đồng, cũng không giỏi thể hiện quan điểm, nhưng nếu quan điểm của em đúng và góp phần giúp người ta tốt hơn ở một chuyện nào đó, thì sao mình không làm thế? Rồi em nghĩ về nhiều điều lớn lao hơn… hì hì

Rồi em gặp ông cụ chụp hình sáng nay nè, cụ chụp cho những bức hình khiến em cứ ngỡ mình đang ở những năm 2010. Em ngồi cười ngây ngốc khi nghĩ, nếu lúc ấy mà đúng là năm 2010 thật thì lúc đó em đã in bức hình đấy ra và ép lại chứ không chuyển qua iphone như giờ, và lá thư này cũng là lá thư viết tay, em sẽ gửi kèm cho anh bức ảnh em bên cây lộc vừng hồi sáng.

Khi em up Tiktok video đi dọc bờ hồ, một ai đấy đã bảo nhớ Hà Nội. Có lẽ họ đã có những kỉ niệm gì đấy đặc biệt nơi đây, hoặc khi sống đủ lâu ở một nơi nào đấy, khi đã đủ quen thuộc mà phải chia tay, bất giác khi ai đó nhắc lại, ta đều có chút vấn vương kỉ niệm nhỉ.

Thư em đến đây thôi, anh nghỉ ngơi đi nhé. Em sẽ tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại, xuống phố hít lấy chút không khí lạnh đầu mùa, ngửi mùi hoa sữa mùa thu giữa con phố rực đèn của một mùa Noel sắp tới.

Thương anh!



Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *