Một đêm giữa rừng
Tôi, chiếc Sirius đỏ đen, được giao cho cô chủ từ năm 2017.
Vậy là đã 8 năm, theo những thăng trầm cùng cô, chúng tôi luôn bên nhau và chưa bao giờ cô để tôi lại nơi đâu xa xôi một mình, huống chi là nơi không có bóng người.
Ba mẹ rước tôi về vào một ngày đẹp trời, khi ấy tôi cũng tưởng đâu từ nay mình sẽ là trợ thủ đắc lực cho ba mẹ, đưa mẹ đi chợ mỗi sớm và đón em Bun tan trường. Cũng chẳng bao lâu sau, vào một sáng đẹp trời, tôi được cho lên một gầm xe lớn cùng với nhiều hàng hóa. Xe chạy rất lâu, rất lâu cho tới khi tôi tới một nơi lạ lẫm, đông đúc, và tôi thấy 2 cô chủ của tôi, họ đón tôi về.
Thế là tôi đến Đà Nẵng. Ở Đà Nẵng tôi gặp nhiều bạn như tôi hơn ở quê. Các bạn đầy đủ màu áo xinh đẹp và có nhiều bạn trông thật đặc biệt với những hình dán. Cô chủ rất vui vì có tôi, những ngày trước, cô thường xin đi nhờ xe bạn hoặc ngồi trên chiếc những chiếc bus, nay có tôi, tôi có thể đưa cô đến bất cứ nơi nào cô muốn.
Tôi cũng như cô, yêu Đà Nẵng, yêu biển và núi. Chúng tôi thường cùng nhau đi Sơn Trà, thỉnh thoảng cô rủ bạn, thỉnh thoảng cô chỉ đi cùng tôi thôi, tôi và cô cũng có khá là nhiều chiến tích.
Lần đầu tiên tôi té…
Tối đó cô chủ và bạn đang đèo nhau về, qua ngã tư, hai cô gái vẫn hăng say nói chuyện với nhau, cô vừa ngoảnh ra sau nói với bạn một câu, đến khi nhìn lại phía trước thì xe đã đâm sầm vào một xe máy khác đi ngược hướng.
May thay 2 cô không bị nghiêm trọng gì, cả ông chú kia cũng không sao cả. Riêng tôi, mới dạo chơi Đà Nẵng không bao lâu thì cái đầu tôi đã bị chấn thương, “tay phải” tôi cũng gãy 1 đường. Tôi bị chấn thương như thế nhưng vẫn luôn tỉnh táo, tôi thấy thương cho cô chủ hơn vì cô khá run và hoang mang.
Với cúng tôi, chấn thương nhẹ là thứ theo cả đời, còn chấn thương nặng thì mới được thay sửa. Tôi vẫn thấy may, trên người có chút thương tích như thế này có thể nhắc nhở cô chủ chạy xe thật cẩn thận để không bị té thêm lần nào nữa.
Những chuyến đi cùng nhau
Chúng tôi đi cùng nhau rất nhiều, rất xa. Tôi chở cô về nhà ăn lễ, Tết, vượt 270km, đưa cô đi ngắm núi ngắm sông, phượt Đông Giang, Nam Giang, Huế,… tôi chở cô đến những buổi hẹn hò, thấy cô mặc những bộ đồ bụi bặm cá tính, đến thấy cô mặc những bộ váy nhẹ nhàng dễ thương. Tôi yêu cô và yêu những chuyến đi cùng cô, tôi vui biết bao khi cô nhen nhóm ý tưởng cho những chuyến đi thật xa, một mình, chỉ cô và tôi và bé May (cây đàn guitar), dù cho tôi biết mình cũng đã có tuổi rồi, nhưng tôi vẫn muốn chở cô đi đến những nơi cô muốn, tiếp tục đồng hành với cô thật dài thật dài…
Một đêm giữa rừng
Cuối tuần, chúng tôi lại đèo nhau về Hòa Bắc. Sáng hôm ấy, chúng tôi rủ nhau đi Khe Suối Cày, đến nơi có hồ vô cực. Chúng tôi ngỡ đâu khoảng cách cũng gần và trekking là chính, cho đến khi đi theo chị Hằng anh Tư mới thấy con đường khó đi và xa lơ xa lắc. Tôi đèo cô chủ cùng cô Yến và Eagle, con đường đầy sỏi đá nhấp nhô và thingr thoảng lại phải băng ngang con suối. Tôi nghĩ thầm, phải thật cố gắng, chứ nếu lốp mà thủng ngay đây thì cực cho cô chủ quá. Thế là cuối cùng tôi cũng đưa cô đến nơi an toàn.
Cô chủ tấp tôi sát bên một bụi rậm, khóa cổ kĩ càng rồi bắt đầu chuyến đi tìm hồ vô cực. Trời cũng nắng đấy, tôi ngồi đó ngắm mây trôi và “tắm nắng” đến chiều, tôi bỗng nghe thấy tiếng nói cười của đoàn người trở về. Nhưng quái lạ, hồi sáng rõ ràng mọi người đi đường bên này, giờ lại đi đường bên này. Sau mới nghe mọi người nói chuyện với nhau, bảo rằng nếu hồi sớm mà biết con đường bên này sớm hơn thì đỡ biết bao nhiêu, đỡ phải đến 1/5 thời gian hồi sáng.
Nghe giọng cô chủ, tôi vui lắm. Cô vỗ vỗ lên yên xe rồi mò tìm chìa khóa, cô tìm rất lâu và bắt đầu hoang mang hỏi mọi người rằng có ai thấy chìa khóa xe máy của cô đâu không. Tìm kĩ một lượt trong túi mọi người, trong túi cô, vẫn không thấy đâu. Ôi thôi chuyến này khó rồi.
Thế rồi cô lại quay về nơi đó đi tìm chìa khóa, tôi đợi rất lâu, rất trong ngóng xem liệu “phép màu” có xảy ra không, nhưng không, cô quay về tay trắng. Rất khó để nhớ lại mỏm đá nào nơi mọi người đã dừng lại nghỉ ngơi, vì đâu đâu cũng thấy giống nhau.
Không còn cách nào khác, cô chủ để tôi lại giữa núi rừng không bóng người qua lại. Trước khi về cùng mọi người, cô lại vỗ vào người tôi, động viên tôi cố gắng ở lại đây một đêm. Dù tôi cũng sợ và không nỡ nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Tôi đã ở đó một mình, đêm trăng 16 đẹp như trong mơ, sáng trưng cả một vùng núi rừng. Ban đầu tôi sợ, sợ ai đó bưng tôi đi và tôi sẽ không còn gặp lại cô chủ thân yêu của tôi nữa nhưng tôi cũng tự trấn an rằng, trên đây ít người, khó ai đến mà thấy được tôi, thế là tôi gác nỗi lo qua một bên, chìm đắm vào ánh trăng mờ ảo, cảm nhận cái lạnh của sương về đêm và tiếng các loài động vật trong rừng, tiếng suối chảy róc rách. Tôi hồi tưởng lại những tháng ngày đẹp nhất của tôi và cô chủ, cho đến khi tôi mơ màng, chợt tỉnh lại khi ở phía hừng đông mặt trời đã ló rạng.
Buổi sáng hôm đó, tôi nghe thấy tiếng xe máy, thì ra là anh Tư, đang chở anh thợ sửa khóa. Loay hoay một hồi anh cũng đã thành công làm lại cho tôi chiếc chìa khóa, đưa tôi trở về nhà. Cô chủ đã tới ôm tôi.
Đó là chuyến đi đầy kỉ niệm. Tôi thấy tôi giống cô chủ phần nào, mà có khi còn mạnh mẽ hơn nữa đấy. Tôi, chỉ mình tôi thôi ở trong rừng một mình, giữa đêm tối, chắc cô chủ tự hào về tôi lắm. Ban đầu tôi coi đây là một điều xui rủi và cố gắng sợ hãi tránh né, nhưng khi tôi không còn tránh né và sợ hãi nữa, thì đây trở thành một trải nghiệm thú vị, không chỉ cho tôi mà còn cho cả cô chủ.