địa điểm,  Nhật kí hằng ngày

Huế ơi

                                         

Tôi đến Huế lần đầu vào năm 2005. Tôi nhớ như in con số 2005 trên bức hình tôi chụp bên dưới cầu Trường Tiền, những ánh đèn đủ màu sắc in xuống dòng sông. Tôi đã phải lòng Huế từ đó.

Lần đó đến Huế khám bệnh, ông và chú dắt đi. Chúng tôi ở lại nhà một người bạn của ông, lần đầu tiên được đi uống cà phê sáng, một trải nghiệm tuyệt vời của con bé nhà quê. Tôi nhấp một ngụm sữa nóng (thêm ít chanh) và đó là lần đầu tôi uống một loại đồ uống ngon như vậy, tâm trạng tôi cũng vui vẻ thật nhiều.

                         


Một chuyến xe bus Huế

Huế trong mắt tôi là một thành phố lớn, lớn lắm! Tôi không tài nào nhớ được những con đường đã đi qua, cứ đến một nơi là một sự mới mẻ thú vị lại ngập tràn, dâng dậy trong tâm hồn. Sau chuyến đi đó, phải nói là tôi coi Huế như “Crush”, xứng đáng thực sự để tôi theo đuổi.

Đồi Vọng Cảnh

 Tôi không được đi nhiều, nên mỗi lần được đi đâu xa xa chút là tôi mừng lắm. Năm thi thử cấp 3, may mắn sao tôi được vào Huế, như gặp được một người bạn cũ, tôi nhìn Huế với đầy hoài niệm, tôi nhìn những con đường, những bạn học khác đang đèo nhau học về trong một đêm gió mát rười rượi, tấp nập người qua. Ly nước mía bên vệ đường cùng tôi ngắm các bạn, tôi ước mình là các bạn, đèo nhau đi học, la cà quán xá sau khi buổi học kết thúc.

Vincom Huế

Càng lớn, hình như thấy thế giới càng thu nhỏ lại, Huế tôi gặp sau này dường như không còn rộng lớn như ngày trước. Tôi đã nhớ Trường Quốc Học, Trường Hai Bà Trưng, Cầu Tràng Tiền,… những “kì quan” trong mắt tôi ngày bé. Tôi đã chọn Đà Nẵng – Hội An cho tương lai tiếp theo của mình, nhưng Huế vẫn ở đó phía sau tôi, để mỗi lần quay lại đều an ủi và vỗ về bằng những sự bình yên vô hình nào đấy mà tôi chẳng thể biết được.


Tôi nhớ Huế. Có những ngày, tôi thèm ăn da diết một tô Bún bò Huế đúng điệu. Chẳng biết thế nào, dù tôi có thể tìm kiếm trên mạng hoặc kiếm review quán Bún Bò Huế đúng điệu tại Đà Nẵng, nhưng không, tôi muốn ăn Bún Bò Huế ở Huế, sau đó sẽ la cà sang ăn Chè Hẻm, ăn bánh ép uống coca, ăn bánh Bèo Nậm Lọc,… Chiều tới, đợi đến lúc hoàng hôn đang dần xuống, tôi sẽ đi Đồi Thiên An hoặc Đồi Vọng Cảnh, ngắm những điều tuyệt vời đang in hằn bên trên mặt sông.


Đợt mẹ ốm, tôi có nhiều lí do để ra Huế hơn, Huế lúc đó trong mắt tôi, in hằn rõ nhất chính là những ngôi nhà, những cái cây bên ngoài tấm kính chắn trong suốt của phòng bệnh tầng 4 Bênh Viện Trung Ương. Huế vẫn đẹp lung linh nhưng đượm buồn, cho tới một sáng nọ, một buổi sáng tinh mơ và sương sớm vẫn còn đọng trên lá, tôi và mẹ dắt nhau xuống cổng bệnh viện mua đồ ăn sáng, những quả bắp và khoai, tối lại hai mẹ con lại dắt nhau ra mặt sau của bệnh viện, lại là những cơn gió mát rượi, những ngày bình yên đó đã thắt chặt tình cảm chúng tôi, và tôi có lần tưởng mình đang trở thành 1 bà mẹ bỉm sửa khi phải chăm sóc em Bun lúc chưa tới 6 tháng tuổi.


Phòng bệnh

                                        

Ngày ở Huế một mình, ngày mà dịch bệnh phức tạp và người thân không được vào thăm nom, tôi đã cô đơn lắm, nhưng sự cô đơn xứng đáng được trải nghiệm. Tôi đi bộ dọc đường Phan Châu Trinh, ra đường lớn ăn một tô Bún, vô mart hốt vài thứ và rồi về phòng viết nhật kí. Một trải nghiệm đáng nhớ và tôi nghĩ đó lần làn đầu tôi thấy chênh vênh lạc lõng nhất từ khi sinh ra đến tận bậy giờ.


Phòng dorm mình ở lại 2 đêm

Sẽ chẳng có ngôn từ nào diễn tả được tấm lòng của tôi với Huế. Nếu Huế là người, tôi sẽ nói tôi thương Huế lắm! Và tôi tin răng Huế sẽ luôn dang rộng vòng tay để tôi trở về, những lúc cần bình lặng và bình yên.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *