Đà Nẵng đã “xanh” và thu đã sang…
Đà Nẵng ngày 15 tháng 10 năm 2021
Vậy là Đà Nẵng đã chính thức trở thành thành phố xanh sau 14 ngày liên tiếp không có ca cộng đồng, nghe phong phanh đâu đó sáng 16 là cho hàng quán mở cửa trở lại, theo kiểu ngồi ăn uống tại chỗ.
Dịch bắt đầu từ cuối tháng 6 đầu tháng 7, tôi nhớ trước đó có lần sau 1 tháng liên tục không có ca thì Đà Nẵng mới cho mở lại quán ăn uống tại chổ. Để kỉ niệm ngày mở đầu, tôi và nhỏ em đi ăn bún đậu mắm tôm, thế mà mới có 2 ngày mở lại có ca mới, cho đến tận giờ.
Nay đi làm, thấy vài quán đã mở trước rồi, cảm giác thật vui làm sao! Thế là buổi sáng tôi có thể đi làm sớm,rồi ghé vào quán bất kì ăn cho đã rồi đến chỗ làm, hay tối tối rảnh có thể hẹn bạn bè đi cà phê. Mấy quán trong hẻm hay bên Sơn Trà, chill chill lâu lắm rồi không ghé, nay trời se se lạnh, kiếm một quán yên tĩnh ngồi thì đời còn gì tuyệt vời hơn.
Đường Lê Độ 9h tối |
Một tiệm bánh mì que trên đường Lê Độ |
Hành trình đi làm của tôi khá dài, gần 25 phút xe máy, chạy từ Nguyễn Hữu Thọ đến Nguyễn Tri Phương, Điện Biên Phủ, rồi rẽ qua Lê Độ, đâm ra Nguyễn Tất Thành tới tận cầu Phú Lộc. Tôi ấn tượng nhất với đường Lê Độ bởi đường này nhộn nhịp quán xá và mua bán, trông nó giống như một khu chợ tự phát, đầy các hàng bán rau, thịt, củ quả kéo dài từ đầu đến cuối đường. Trên đường này có một quán bánh mì chay rất ngon, hôm nào đi làm sớm, tôi sẽ mua một ổ, tấp vào vỉa hè đường biển Nguyễn Tất Thành, nhìn mây trời, cây cối, và có cả 2 chú ghẹ nâu nâu xám xám kute nữa, ăn ngon lành.
Biển Nguyễn Tất Thành |
Mấy hôm nay trời lúc nào cũng xám xịt, buổi sáng thỉnh thoảng có chút nắng và mây xanh nhưng đến tầm chiều trời cứ như muốn khóc. Thu về, hoa sữa bung nở mùi thơm ngây ngất, đi qua đường Hà Khê, tôi ngửi thấy mùi hoa sữa rõ ràng nhất, tim tôi cứ rộn ràng lên chẳng biết lí do.
“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ…”
Ước gì tôi giỏi giang hơn, tôi sẽ viết một bài hát dành riêng cho mùa thu Đà Nẵng.
Còn 4 tháng nữa là Tết Nguyên Đán
Một năm qua nhanh thật đấy, mới vừa hôm qua mẹ lật đật đi mua đồ Tết, chị em ngồi gói bánh lọc, rồi đánh thức em Bun dậy cùng ngắm pháo hoa, nay chớp mắt cái đã gần quay lại cái khoảnh khắc đó. Tôi đã lấy nó làm một phần quà dành tặng cho tâm hồn mình mỗi khi thấy cuộc sống hiện tại thật khó khăn, như trong lời bài hát “Đi về nhà” của chú Đen, thất bát đi về nhà, vang danh đi về nhà, thất bại đi về nhà…tôi có thể đi về nhà bất cứ khi nào tôi muốn, tôi thấy bình yên vì ba mẹ không bao giờ thúc ép tôi về vấn đề tài chính, rằng tôi phải kiếm được bao nhiêu để chi trả cho cái này cái kia. Đôi khi vì thế mà cũng tự trách bản thân rằng chưa làm gì được cho ba mẹ, ông bà, cô chú, nhưng rồi nghĩ lại, ba mẹ không nói gì cũng là mong mình không áp lực, stress hay gì cả, nên thôi mình không suy nhiều thêm chi nữa.
Tôi và các em |
Tôi không hay lên kế hoạch cho cuộc đời, nhưng tôi thích lên kế hoạch cho Tết, bởi đó là ngày những người đi xa đều trở về, và dù cho chỉ quây quần bên nhau nướng một con gà, hay đi tảo mộ đầu xuân cũng ấm lòng. Bất chợt tôi nhớ đến truyện ngắn Lá cuối năm trong tập Hãy đến tìm tôi giữa cánh đồng của tác giả Đặng Nguyễn Đông Vy thế. Tôi có đọc bài đó và post trên youtube A little happiness của tôi, và nếu bạn có hứng thú thì đây là link: https://www.youtube.com/watch?v=SSnN1tQPqqY
3:54 pm. Tôi hi vọng bạn có một buổi chiều thật vui và ấm áp!