địa điểm,  Nhật kí hằng ngày,  Yêu thương

Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hà Nội

 

“Anh bận việc, Phương Anh ốm, team mình còn mỗi em đi được thôi đó”

Thế là đi, mình không nghĩ chuyến này quan trọng đến mức cần phải ra Hà Nội, bởi vì chị Yến, trên cương vị Co – Founder của Plan A Marketing đã có mặt ở ngoài này rồi. Nhưng mà vẫn phải đi, một là để cổ vũ cho chị Yến, hai là gặp gỡ mấy đối tác. Cái ngày nhận tin đi là ngày về quê chơi, chơi 3 hôm lại vào, nghỉ một hôm rồi hôm sau đi tiếp. May viết bài về quê rồi, chứ không ra đây cái là quên sạch mấy ngày ở quê :v vì ngoài nay đầy sự kiện đáng nhớ. Cái lúc kéo vali ra sân bay, thấy ngại, thấy sợ. Thay vì đi kiểu công tác, mình thích đi kiểu lang bạt hơn. Kiểu tâm lí sẵn sàng tới đâu ngủ tới đấy, ngủ nhà người lạ cũng được mà ngủ ngoài trời cũng được, dựng lều trại ở đâu ngủ cũng được, nhưng điều quan trọng vẫn là tâm lí.

Đến đây mình kể cho nghe chuyện này, câu chuyện về tâm lí và sự kì vọng ảnh hưởng thế nào đến sức chịu đựng và thái độ của chúng ta. Thì lúc này đây, mình đang ngồi gõ mấy dòng này ở trong phòng của một người lạ, cụ thể là của cô chủ nhà. Tại sao lại như vậy? Chị ở cùng mình muốn thuê nguyên tháng phòng, phòng cho khách thuê cũng xịn xò lắm, ở 2 hôm nay khá ổn. Tuy nhiên để thuê phòng trên kia thì không còn, nên cô chủ mới bảo còn cái phòng này, phòng cô đang ở, nếu được cô dọn cho. Phòng dưới này chật hơn nhiều nhưng mình nhìn cũng không để ý, 2 chị em đi công chuyện cả ngày, cũng tìm mấy option phòng khác để ở mà cứ phân vân vì trời mưa lắm, hay ở
lại dưới này cho tiện.

6h, mình đội ô đi về, chị mình đi chơi với bạn. Sau 1 ngày bôn ba và khá mệt mỏi vì tới ngày, chỉ muốn về nằm trên chiếc giường êm ái =))) Thế rồi lúc về, phải đợi tới 30p, thôi thì đợi xíu nữa rồi nghỉ ngơi cũng không sao, ai dè đâu, giây phút tra chìa vào ổ khóa, mở cánh cửa ra, sụp đổ luôn :v Căn phòng toàn đồ cá nhân chưa được dọn chút nào, khá chật, lỉnh kỉnh nhiều thứ, giường lộn xộn, bàn lộn xộn,…cái gì cũng lộn xộn. Một điều nữa là mình luôn luôn muốn phòng phải có cửa sổ hoặc ít nhất là phải thông thoáng, mà phòng này thực sự khá bí,, có cả bếp nấu rất thường xuyên, máy hút khí cũng không ăn thua mấy. Mình có nên để vài hình cho các bạn dễ hình dung không ta?

Đấy, giả dụ mình mang tâm lí là mình lang bạt đi, gặp đâu ngủ đấy thì mình không chê nhé, hoặc đây là nhà đứa bạn, cũng không sao, hoan hỉ hoan hỉ. Còn đây đang mang tâm lí sử dụng dịch vụ, với chi phí ấy cũng thuê được nhiều phòng đẹp mà vào thấy cái phòng chỉ biết ngồi trên chiếc ghế ngây ngốc, thất vọng haha

Bonus thêm một chuyện, ngồi được một lát thì bé con nhà cô chủ về, bả ngủ phòng này. Hồi chạy ra mở cửa bả kiểu “Ủa cậu là ai đấy? Sao lại ở phòng tớ?” :v Sau đó 2 đứa nói chuyện một hồi, nói mới biết bả sắp đám cưới, 2 cô chú sáng còn thấy đây giờ đang ở Ninh Bình, bả thì chuẩn bị về đấy để mai mốt làm đám hỏi. Hèn gì không thấy dọn dẹp, gọi hẹn thứ 2 cô về cô dọn cho. Cậu ý bảo là cậu ấy sắp đi lấy chồng rồi, mẹ thật quá tranh thủ đuổi đi. Chuyện tình của cậu ý cũng bắt đầu từ khi 2 bà mẹ đi chùa Một Cột vô tình gặp nhau rồi mới đưa đẩy thuyền.

Đến đây, mọi thứ có vẻ cũng khá bình thường với mọi người, tuy nhiên với mình, đã qua hơn một tiếng. Chị mình lúc ấy gọi điện bảo đã đặt được cái phòng bên này, gần khu phố cổ, kêu mình đón xe qua rồi chị sẽ sang sau. Mình khệ nệ 2 cái vali, 2 cái túi xách, 1 ba lô, 1 thùng carton ôm vừa cánh tay, book Grab, may sao lẹ lẹ, chứ không như hồi trưa, chờ cả tiếng đồng hồ không book được nào, mà giá cũng phải gấp đôi lên cơ. Thế là đi, gặp anh tài xế hợp cạ, mở lời bằng câu hỏi “Em ở đâu ra?”, mình đáp “Dạ Đà Nẵng”, ảnh bảo “Chiến thế”. Và sau đó là một tràng trò chuyện dài không ngớt, 6km đi gần 30p mà đến lúc xuống xe ảnh còn bảo là “Nhanh quá nhỉ”, mình cũng thấy nhanh 😀

Thực sự thì đây là cuộc sống mình muốn, mình không thuộc tuýp người thích nói nhiều, nhưng ở một vài người, một vài thời điểm, mình nói cực kì nhiều. Câu chuyện gì đấy ở họ khiến mình thấy mới lạ, và cái cách mình được kể cái góc nhìn của mình cho họ cũng khiến mình vui, rồi họ cũng cảm thấy mình thú vị, thế là chúng mình có những cuộc nói chuyện đầy thú vị. Giờ đang ở phòng mới bấm nốt mấy dòng, chuyện về Hà Nội còn dài, mai mình lại kể tiếp. Mà các cậu có nhớ cái series “Bức thư gửi người thương từ…” của mình không? =))) Nãy ở chỗ phòng cô chủ trọ, mình chợt nhớ, xong nhìn lại ở đây không chill, không thích hợp để mà viết thư tình cảm lãng mạn hehe. Mai viết! Ngủ ngon nhé <3


 

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *