Nhà biên kịch “Tôi”
Nhớ cái hồi bé xíu xiu, cái lưng còn nhỏ nên tôi hay ngồi tựa vừa vặn vào cái cột trụ vuông cạnh giường xem tivi. Không biết mọi người có từng xem hoạt hình vào lúc 5h30 mỗi chiều không? Ngày ấy tôi hay ngồi xem, khi trời chuyển dần từ sáng đến tối, tiếng nhạc dạo đầu vang lên mà lòng tôi cứ có cảm giác thổn thức.
Lúc ấy mới tầm 6-7 tuổi, hoặc có thể là nhỏ hơn, đến tận bây giờ, điều tôi nhớ nhất lại là những hình ảnh dạo đầu chứ không phải là bộ phim. Nhiều lúc trong đời, tôi rất muốn tim được và xem lại thật kĩ nhưng không thể biết là dùng từ khóa nào để có thể tìm lại được nó. “Phim hoạt hình chiếu lúc 5h30 những năm 2000”, ôi thôi chẳng tìm được gì đâu!
Để tôi kể bạn nghe vì sao tôi lại ấn tượng với đoạn nhạc và hình ảnh dạo đầu đó. Nó dường như là một kí ức nằm trong tiềm thức từ lâu trong tôi được khơi gợi lại (hoặc có thể do tôi tự tưởng tượng). Bạn có tin vào việc chúng ta có những kiếp sống trước không?
Tôi thì có! Nhưng mà ý tôi không phải là những điều tôi viết sắp tới là những gì tôi đã trải qua, chỉ là một câu chuyện của một người mơ mộng! Khi một người mơ mộng có chất liệu, họ sẽ đặt họ vào trong chất liệu ấy để làm bất cứ điều gì họ muốn.
Bối cảnh là Châu Âu ngày trước, một Châu Âu cũ kĩ nhưng bình yên. Không có tôi trong khung hình ấy, nhưng tôi sẽ vẽ tôi vào câu chuyện ấy (^^). Mọi người đã từng xem “Anne with an E” hay đọc Jane Eyre chưa? Chính là bối cảnh như vậy! Đó là bối cảnh ảm đạm, nước Anh, tôi nhớ về những ngôi nhà và tòa lâu đài màu xám với những cây nến thắp, nhớ những cây câu vòm bắc qua kênh và những cơn gió lạnh ngày cuối năm. Tôi nhớ hình ảnh người đàn ông chăn ngỗng đội chiếc mũ beret và những vòm cây xanh thẫm. Nhớ những lọn tóc xoăn tung bay trong trong cơn gió, tại sao phải là tóc xoăn nhỉ? Mà chắc chắn phải là tóc xoăn thôi, nếu mà tóc thẳng lại làm tôi phóng sang Nhật Bản liền!
Tôi là một người cô đơn, tôi nghĩ thế vì tôi luôn thích một mình đứng ngắm cảnh đón gió trên chiếc cầu mỗi buổi chiều về, lòng không buồn cũng không vui. Tại sao nhỉ? Tôi đã trải qua chuyện gì chăng? Tôi thích Noel, nhắc đến Noel thì tôi lại nhớ tới những con đường ngập ánh sáng và tuyết trắng. Kì cục thay, vẫn là bước đi một mình, vừa vui vừa đau lòng, cảm giác như cả thế giời chỉ có mình tôi thôi ấy. Nếu là một đạo diễn, tôi sẽ sắp xếp cho cái cô “tôi” này câu chuyện hợp lí! Gỉa dụ, cổ đã từng có một mối tình đẹp hết sức đẹp, đẹp như mơ và 2 người yêu thương nhau như thể thế giới chỉ còn mỗi họ. Tuy nhiên một biến cố đã xảy đến với người cô yêu, và họ phải lìa xa. Rất đau lòng, nhưng trước khi ra đi, chàng trai đã dặn dò bằng thư, hay một cuốn sổ nhật kí gì đấy bảo rằng cô phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, anh sẽ luôn dõi theo cô ở nơi xa. Cổ cũng buồn và suy sụp lắm, tuy nhiên, với lời hứa thực hiện tâm nguyện cuối cùng cho anh là “sống thật hạnh phúc”, cô đã cố gắng vượt qua. Sau này cũng lập gia đình và may mắn có một người chồng thương yêu. Thỉnh thoảng, đặc biệt vào lễ giáng sinh, cô vẫn sẽ nhớ lại những kỉ niệm cùng anh, trên con đường ánh sáng!
Đấy là câu chuyện tôi tự biên tự diễn trên nền tảng là đoạn nhạc dạo đầu và vài hình ảnh chắp vá. Motip khá quen thuộc nhưng tôi không nghĩ ra câu chuyện từ motip, tôi nghĩ ra từ hành động, biểu cảm của nhân vật. Tôi chắc cái nhà biên kịch cũng như tôi, phải tự đặt mình vào nhân vật, trao cho nhân vật một tính cách rồi trên nền tảng ấy xây dựng câu chuyện. Tính ra tôi cũng có khả năng làm biên kịch ấy chứ nhỉ?! Chỉ là không biết sao mỗi lần ngồi ngắm cảnh ở nơi có gió đầy, tôi lại cũng trầm tư như cô gái trong tưởng tượng của mình.
Một cảm giác nữa đến với tôi đó là cảm giác thoải mái. 5h30, tôi đã học xong, bà nội nấu cơm. Chẳng có gì phiền đến tôi xem hoạt hình lúc đó nữa, sau 30p xem xong, đèn điện bật lên, nội dọn mâm cơm ăn, thật là ấm cúng.