Năm ấy
Năm 2017, trên sân thượng căn trọ trong kiệt Nguyễn Hoàng, chị rủ mình chụp hình với những chiếc váy. Có thể nói đó là những ngày đầu tiên mình tiếp xúc và bị ấn tượng bởi phong cách thời trang như vậy.
Cấp 3, khi còn là cái đứa nhút nhát và tự ti, mình âm thầm thần tượng một người anh, ảnh đi và chụp rất nhiều hình về vùng Tây Bắc, Đông Bắc, về mùa hoa mận trắng trời, mùa hoa tam giác mạch,… mỗi lần chán, mình hay vào facebook ảnh xem hình, rồi ao ước một ngày nào đó cũng được đi thật nhiều và “được tự do” như anh.
Hóa ra vài sở thích của mình hiện tại, thậm chí ước mơ cũng được nhen nhóm từ “thần tượng”. Mà cũng không hẳn, có khi mọi thứ đã được nhen nhóm sẵn rồi, các anh chị chỉ là người ngang qua khơi gợi lại thôi. Mọi thứ khiến mình nhớ về phim Soul.
Lên đại học được gần năm thì mình quyết định cắt tóc ngắn, quyết định táo bạo nhất cuộc đời vì trước đó mẹ Loan không hề cho mình đụng vô tóc. Thế là, sau khi nghỉ việc ở 1 quán nhậu gần nhà sau tròn 1 tuần thử việc không ăn thua, mình ra tiệm cắt tóc, rồi xin đi làm thêm ở quán cà phê gần nhà. Ở đó mình bắt đầu cởi mở hơn, yêu đời và bớt tự ti hơn. Đặc biệt, sau bộ hình “Cô dâu 8 Tuổi” chị chụp cho mình, mình cảm thấy mình bắt đầu sống dậy.
Bộ hình “cô dâu 8 tuổi” là bộ hình đầu tiên mình được chụp bằng máy ảnh, nhờ cái share của bà Lam được nhiều like nhất trong Mini game của chị. Mình nhớ ngày đó, mấy chị em lang thang chụp hình dưới đồi cỏ lau bên cầu Thuận Phước, điều mình không ngờ nhất chính là, mình được gặp người anh idol của mình bằng da bằng thịt cũng đang lang thang chụp hình với bạn ảnh, thế là tất cả tụi mình, cùng nhau lên đỉnh bản cờ và chụp hình, đến tối về
lại cũng nhau đi ăn bánh canh ruộng, hồi đấy quán còn lụp xụp lắm. Đó là một ngày rất đẹp, một ngày cho mình cảm giác như mình đang sống một cuộc đời tự do phiêu lãng.
Nhiều lúc mình thấy cuộc sống hiện tại thật
là tẻ nhạt, chẳng có gì mới mẻ, và định nghĩa về niềm vui và hạnh phúc cứ phai
nhạt dần. Không biết mình đã từng viết là mình đã không còn nỗi sợ trong những
cuộc hành trình nữa chưa, từ cái hồi tự đưa mình đến Thiền Viện một mình. Nỗi sợ
đến một nơi xa lạ không còn là gì so với việc thấy mọi thứ cứ vô vị trôi qua từng
ngày. Mình đồng cảm với những bộ phim về những chuyến đi dù là khắc khổ, gian nan,
rủi ro.
Tự nhiên nhớ lại cái sự tình cờ yêu thích đồ
2hand, xong rồi nhớ lại chuyện xưa, xong rồi coi lại hình cũ. Mấy bộ váy đầm năm
ấy chị đưa mình đẹp thật ý, mọi người cũng thấy đẹp lạ mà đúng không?