Xách vali lên – Đương đầu với nỗi sợ
Đặt chân xuống Đà Lạt một buổi sớm mai, tôi chợt nhìn nhận rõ rằng mình đang một mình, giữa lòng thành phố lạ.
Nhớ lần nào, cô đơn giữa phố Huế vắng tanh vì đại dịch, tôi đã hình thành cho mình một nỗi sợ phải đi đâu đó một mình. Nhưng lúc này đây, tôi đã quên mất nỗi sợ kia, thay vì sợ phải một mình ở nơi xa lạ, tôi còn sợ sự bí bách khi ở nhà hơn, sợ cái sự bế tắc không lối thoát diễn ra trong đầu.
Tôi nghĩ mình dũng cảm, dù cho sự dũng cảm đó nhìn rộng ra cũng thật là bé nhỏ. Hồi lâu, tôi thấy có một website, cho người du lịch bụi kết nối với những người chủ nhà thân thiện, đồng ý hỗ trợ chỗ ăn ở cho họ, tôi đã nghĩ, mình đâu có biết được rằng người chủ nhà ấy tốt hay xấu? Cách mình phải cư xử với người ta như thế nào là hợp lý? Nói chung là chữ “sợ” vẫn là một chướng ngại to lớn cho bất kì cuộc hành trình nào của tôi, cũng như trong bất kì việc gì tôi định làm định nói. Rồi giờ tôi đi, tôi dũng cảm đi dù tôi luôn sợ hãi những điều không ngờ, ngại giao tiếp và thể hiện cảm xúc của mình với người khác.
May thay tôi đã được đưa lối để có một con đường, dù tôi thấy con đường đó hoàn toàn xa lạ, nhưng thôi, tùy duyên. “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, mấy ngày ở Thiền viện, tôi học hỏi được nhiều thứ một cách vô thức và cả có ý thức. Có những lẽ tự nhiên đến, mình chợt như sáng ra, điều này mình từng thắc mắc nhỉ? Nay vô tình tìm được những lời giải.
Đà Lạt mùa này không lạnh, sáng nắng, chiều thỉnh thoảng có mưa. Anh Xù bảo, hồi nào mưa 6-7 ngày một tuần, ấy là đã đến mùa mưa, nhưng dạo tôi tới đến giờ trời vẫn nắng, mát mẻ. Mấy bạn Phật tử đến tu tập cứ bảo lạnh, tôi nghĩ chắc do mình quen cái lạnh rồi, Làng lạnh miết ý, lạnh như này đã thấm vào đâu!
Anh Xù là người Đà Lạt, gốc Huế. Bố mẹ anh ra đây từ nhỏ rồi sinh ra anh. Anh có đầu tóc rất ấn tượng, tóc quăn tự nhiên xù lên như uốn, mấy hồi tôi tưởng anh uốn nhưng không, quả tóc ngầu lòi của anh là tự nhiên, xưa tôi cũng muốn uốn kiểu vậy. Quen ảnh một cách tình cờ trên facebook, chẳng hiểu từ đâu ra, cơ duyên gì mà ảnh cũng thường nhắn tin hỏi thăm, ảnh cũng mê đàn hát lắm, có cái farm trồng dâu ở Đà Lạt. Lúc ngồi An café (kéo vali lang thang một đoạn dài), ảnh đến chơi rồi chở tôi vô Thiền viện, khi ấy tôi mới được biết thêm về con người của anh. Anh kể về ước mơ của mình, muốn làm cái farm ở Măng Đen, trồng rau sạch, sau cũng cất mấy cái nhà nhỏ nhỏ làm homestay, anh thích sau này cuộc sống bình yên vậy đó, để mấy đứa em có thể lên chơi. Anh hỏi tôi về chuyến lên vùng cao Km432 hồi rồi ra sao, bảo nếu có điều kiện anh cũng muốn giúp đỡ các bạn nhỏ đồng bào.
Chúng tôi nói chuyện hơn 1 tiếng đồng hồ, tôi như một “nhà báo”,hỏi anh về Đà Lạt. Tự nhiên trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Tôi muốn đi, thấy, tìm hiểu rồi viết, như cái ước mơ năm nào mãnh liệt khi nhìn thấy những
bức hình anh Minh – thần tượng thời cấp 3 của tôi, trên Tây Bắc, giữa những đồi núi cao, hoa ban, hoa tam giác mạch… Anh Xù hứa chở tôi đi hết Đà Lạt, tự nhiên tôi thấy, có những người bạn thật tốt biết bao, đi đến đâu cũng có được người giúp đỡ.
Tạm biệt Thiền viện. Nhớ hôm nào cứ bảo lên núi tu một thời gian, giờ cũng được lên rồi. Mấy nay cô Thục cứ nhờ mình làm việc, về rồi không biết cô nhớ mình không. Những ngày ở đây, sẽ thành một phần trong hành trang trên con đường của mình sắp tới. Biết ơn những nhân duyên!
Đà Lạt, ngày 17 tháng 7 năm 2023