-
Xách vali lên – Đương đầu với nỗi sợ
Đặt chân xuống Đà Lạt một buổi sớm mai, tôi chợt nhìn nhận rõ rằng mình đang một mình, giữa lòng thành phố lạ. Nhớ lần nào, cô đơn giữa phố Huế vắng tanh vì đại dịch, tôi đã hình thành cho mình một nỗi sợ phải đi đâu đó một mình. Nhưng lúc này đây, tôi đã quên mất nỗi sợ kia, thay vì sợ phải một mình ở nơi xa lạ, tôi còn sợ sự bí bách khi ở nhà hơn, sợ cái sự bế tắc không lối thoát diễn ra trong đầu. Tôi nghĩ mình dũng cảm, dù cho sự dũng cảm đó nhìn rộng ra…
-
Chênh vênh
23h45, tôi thấy trống rỗng. Bầu trời tối đen hơn mọi ngày, ánh đèn đường như hút vào khoảng không đó, gió nhẹ nhàng, tiếng dế kêu. Xa xa, một ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời, chỉ một ngôi sao duy nhất ấy lọt vào tầm mắt tôi, Bình thường giờ này, tôi chỉ nằm lướt điện thoại, để mắt mỏi rồi cắm sạc, chìm vào giấc ngủ. Đúng ra thì giờ này, tôi nên ngủ mới phải, nhưng dường như có gì đó vướng mắc, nên tôi chưa thể ngủ. Tôi cũng chẳng biết điều gì đang xảy ra bên trong mình, thế nên, tôi phải…
-
Hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc là gì? Đó là câu hỏi mở đầu cho phần Sharing Time trong Tour Ngày Háo hức với các bạn nhỏ ở Làng. Tôi tự hỏi với mình, thế nào là hạnh phúc. Các bạn nhỏ cần sự dạy dỗ, dẫn dắt của người lớn để trưởng thành và đi đúng đường, nhưng đôi khi, người lớn cũng được “dạy” rất nhiều từ các bạn nhỏ. “Con cảm thấy hạnh phúc nhất là khi nào?”, các bạn trả lời chưa tới 5s: – Con thích được mẹ ôm suốt ngày, con thích ăn lựu– Con thích ngủ và ăn chôm chôm (trên tay ổng đang cầm quả chôm…