Nhật kí hằng ngày,  Yêu thương

Nhật kí tháng 9

Những dạo gần đây, mình luôn thấy mình mệt mỏi và trống rỗng. Mình nghĩ đó là “một giai đoạn” như những lần trước, có lúc chán nản, rồi lại vui trở lại, rồi lại có lúc trầm, rồi  lại lên. Nhưng lần này có vẻ hơi lâu thì phải, và cái việc rơi vào vùng trầm lại sâu sắc hơn các lần trước.

Mình nghĩ là mình đã dành quá nhiều năng lượng cho công việc, thế nên mình chẳng còn tâm trí cho việc khác. Mỗi hôm làm xong, mình không còn hứng thú đi chơi nữa, khác với dạo trước, mình không muốn đi chơi nhiều vì ở nhà có nhiều chuyện để làm hơn, còn lúc này đây, mình không muốn đi chơi vì mình không đủ sức, dần dần mình thấy tách biệt ghê gớm, mấy hôm nay mình còn bị sợ “gặp người” nữa, tim cứ bỗng giật thót khi nghĩ đến những “cuộc gặp gỡ”.

Nhưng mà mình nghĩ đó là do mình chưa cần bằng được giữa công việc và cuộc sống riêng của mình thôi, mình chưa biết nên làm gì cả nữa, mình sẽ nghĩ ra cách sớm thôi, mình phải khỏe mạnh mới lo cho gia đình được. Dù sao thì đến lúc này mình cũng nhìn rõ được điều gì làm mình rơi vào tình trạng này, tìm ra nguyên nhân thì mới có thể giải quyết được.

Bạn đã từng hỏi bản thân rằng “Mình là người như thế nào?” chưa?

Mình từng hỏi câu hỏi đó hàng chục lần, và đến khi tìm được một đáp án thì đó lại là đáp án “không bền vững”. Ý mình là, mình từng nghĩ mình là người kiểu A, sau đó một thời gian lại bóc tách thêm một lớp kiểu B, rồi kiểu C…, sau đó lại quay về với kiểu A, rồi cứ tiếp tục như thế, mình chẳng biết đâu là bản chất con người mình thật sự. Mình từng tâm sự với một người chị về điều này, răng mình bóc mãi con người mình ra, cũng không biết đâu là chính mình thật sự, thỉnh thoảng thấy mình dễ thương, thỉnh thoảng thấy mình dễ ghét. Lúc ấy chị đã nói với mình rằng “Em dễ thương từ bên trong chính em”. Mình đã nghi ngờ lời chị nói, nghi ngờ chính mình, có thể đó là một câu “an ủi” từ chị mà thôi, nhưng với những gì chị thể hiện ra, mình đã bắt đầu mở lòng thử nghĩ về điều đó. Ừ thì dù trong trường hợp ít chị chỉ an ủi mình thôi, thì mình cho rằng mình nên tin vào điều đó. Chẳng phải mình muốn mình là người tốt sao? Thế nên cứ tin thôi, việc tin mình tốt có lợi biết bao, cho dù lúc đầu là khiên cưỡng khi cứ phải lấy lí do mình là người tốt để bắt chính mình làm thế này thế khác.

Chuyện thằng Bun

Đợt mình về chơi lễ, Bun lớn hơn trông thấy, nhưng cũng “lì đòn” hơn, nó trả treo và trông có vẻ khó trị, nói gì cũng không nghe. Tối đó, nó đòi ăn trứng chiên, mà mẹ chưa chiên kịp, thế là nó giãy nảy lên khóc um, rồi bị nhỏ My la, nó vẫn cứ đơ mặt ra, không chịu nghe lời, cho đến khi mình nhắc đến việc mẹ chuẩn bị đi bệnh viện.

Có lẽ Bun hiểu đôi chút, trước đó nó bảo “mai mẹ đã đi mô”, nhưng mình nói “Bun có thấy tay chân mẹ thâm lại rồi không?” thì nó trầm hẳn đi trông thấy. Mình ghé sát tai Bun nói nhỏ “Bun hay quậy phá như rứa nhưng mà thực ra Bun thương ba mẹ với hai chị phải không?”, nó lặng lẽ gật đầu, mắt rơm rớm nước. Mình bảo em là, “chị biết mà”, rồi dặn em “phải biết kiềm chế lại”, em cũng gật đầu, em lặng hơn mấy phút trước nhiều.

Thực sự thì ở độ tuổi của em, em sẽ nhanh quên lời mình nói lúc ấy thôi, nhưng mình nghĩ em cần người thấu hiểu. Em quậy và nghịch đó, nhưng sâu thẳm trong con người em vẫn rất yêu thương gia đình, có khi nghĩ lại, khi em quậy làm mẹ đau, người lớn hay mắng rằng “không biết thương mẹ”, trong em buồn, nhưng em lại cố tình che giấu bằng cách quậy hơn. Cái giây phút mình ghé tai nói nhỏ với em, đồng cảm với em, và em lắng nghe, mình biết em là một đứa bé ngoan, cả nhà cần “tưới” cho em sự thấu hiểu đó.

Vẫn là tối hôm ấy, lúc 9h, mẹ kêu đi ngủ, em nằm lặng lẽ không quậy phá, nhảy nhót linh tinh như mọi ngày. Mấy phút sau, em hỏi mẹ một câu “Mai mẹ đi bệnh viện à mẹ?”. Đó là lần thứ 2 em hỏi trong tối hôm đó, có lẽ cuộc trò chuyện lúc 7h vẫn còn nằm trong tâm trí em, em lo lắng liệu mẹ có đi bệnh viện vào ngày mai không. Mẹ không trả lời em, em cũng không cầm tay mẹ lắc rồi hỏi dai như mọi bữa, làm bộ điềm tĩnh không quan tâm gì thêm nhưng mình biết tối đó trước khi chìm vào giấc ngủ, tâm trí em đầy những suy nghĩ và tâm sự. Nghe mẹ bảo bật quạt số mạnh hơn, nó lọ mọ ngồi dậy bật giúp mẹ, giọng nói nhỏ nhẹ nghe thân thương đến tội.

Tổng kết lại thì, hôm nay mình ngồi máy tính gần như 12 tiếng, viết những dòng này lúc trái tim đã mệt mỏi bí bách. Nhưng đến đoạn về Bun, mình thấy thương em quá, tim mình được giãn ra một tí. Tối đó trước khi ngủ mình cũng khóc, và tối nay cũng vậy. Cầu chúc cho em Bun những điều tốt đẹp nhất.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *