Bức thư gửi người thương từ một ban công nhỏ ở thành phố Đà Lạt
Lúc này đây, em đang ngồi ngắm sương ngoài ban công. Mươi phút trước, sương còn giăng khắp lối cùng ngõ nhỏ, giăng lên cả khu nhà ươm giống vàng một vùng đối diện, thì giờ đã thu dần về phía bên kia đồi.
Nhưng ôi, khi em vừa viết những dòng này và ngẩng lên nhìn thì sương lại tràn về thêm lần nữa! Em thích lắm.
Đây là lần đầu em đến Đà Lạt, chẳng ngoài dự đoán, em thích Đà Lạt lắm. Một thành phố cổ kính, có nét gì đó còn sót lại từ những ngày xưa cũ, cái sự cũ kĩ này làm em bồi hồi kì lạ.
Những ngôi nhà cứ xếp từng tầng từng lớp, em muốn ngắm chúng hoài, chúng cuốn hút em bằng một cách em chẳng thể giải thích.
Em biết mình sẽ yêu Đà Lạt, nhưng em đã cố phớt lờ những thứ khiến mình càng say mê nơi này hơn. Thật ngốc nghếch, yêu thì cứ yêu thôi việc gì phải sợ thứ chưa đến. Em sợ rằng, tối nay khi đi dạo ở bờ hồ về, đắm chìm trong cơn gió và sương đêm, sau này sẽ nhớ lắm, mà nhớ quá cũng không quay lại được. Em cũng muốn lang thang tìm những con dốc đẹp, một mình chạy xe vào ngõ nhỏ, đồi thông. Và bây giờ, nghe tiếng nhạc văng vẳng đằng xa, nhìn mấy ngôi nhà trong ánh đèn mờ ảo, em bắt đầu thấy lưu luyến, chiều mai em về Đà Nẵng rồi đây.
Hai ngày trước khi đến sân bay Đà Lạt, em cùng hai đứa bạn thuê xe đến thành phố. Lúc chạy qua đèo Prenn, em thấy nắng thật lung linh và những cái cây xanh một màu rất lạ, em còn ngửi thấy mùi cỏ lá thơm ngất. Khoảnh khắc đó, em đã nghĩ một điều, rằng tất cả chúng ta đều là những người nghệ sĩ, chỉ cần chúng ta thực sự sống ở giây phút hiện tại. Nhà thơ, nhà văn, họ thực sự có tài, họ nhìn thấy thứ chúng ta thấy, rồi họ tả lại chúng bằng những từ ngữ đẹp tuyệt vời mà ta chỉ có thể cảm nhận. Và em cũng vậy, chẳng lời nào diễn tả được hết cảm xúc giây phút đó trong lòng mình.
Sáng sương phủ trắng trời, em đã dậy sớm và chạy thật nhanh về phía cửa hóng màn sương đang giăng kín khắp ngõ ngách. Cái lạnh vẫn còn se sắt nên chụp vội vài bức hình, em lại vào phòng chui ngay vào chăn ấm. Ngắm cảnh sương sớm sáng tối, em bất giác cứ lẩm nhẩm bài “Thành phố sương”, và hiểu rằng ca khúc này thực sự miêu tả đúng về Đà Lạt.
Lần đi này em không có nhiều thời gian, chưa từng nghĩ mình đi chơi mà vẫn chúi đầu vào công việc, vẫn thức khuya đến trĩu mắt, rồi dậy sớm. Chẳng biết người ta bận rộn thì tận hưởng cuộc sống kiểu gì, nhưng em thấy cuộc sống mà chỉ toàn có công việc thì thật là đáng chán. Đấy, nên nhiều người bỏ phố về quê, bỏ công việc lương cao ổn định, về nhà bình yên sống. Em cũng muốn vậy, nhưng thành phố vẫn còn níu giữ em và thì thầm rằng quê nhà vẫn mãi ở đó, thử sức hết mình ở đây đi đã. Thế là em vẫn ở lại, hiện tại với những trải nghiệm đầu đời về “trách nhiệm”, em thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.
Chẳng biết là sau này, liệu anh có muốn về thăm quê em không? Em đã ước được cùng anh ngắm hoàng hôn trước hiên nhà, phóng tầm mắt ra xa xa cánh đồng lúa bạt ngàn, đợi trăng lên. Cảnh đó đẹp mà buồn lắm, tim đã tan chảy.
Đêm đầu tiên ở Đà Lạt, em cùng bạn đi chợ đêm, đó có lẽ là nơi nhộn nhịp ồn ã nhất thành phố này. Quen thuộc lắm! Nhưng vẫn thiếu. Em không muốn tập trung vào “sự thiếu thốn” đó, chỉ thấy trống rỗng, chắc chắn đó là hệ quả của việc cảm thấy mọi thứ quen thuộc.
Có khi nào anh nghĩ mình cao hơn một ngôi nhà chưa? Ở Đà Lạt, anh chỉ cần đi lên một con dốc là sẽ bắt gặp ngay thôi. Em thấy điều đó thật thú vị, đứng trên đường đôi khi e nhìn xuống một ngôi nhà có sân, trông như một cái giếng. Có đứa nhóc thò đầu ra từ cửa sổ, em vẫy tay cười.
Em thường kể với đám bạn, rằng ở Đà Lạt, sáng trời nắng chang chang, đến trưa trời bắt đầu âm u và chiều thì mưa, mưa tạnh thì trời cũng gần tối, em lại mang thêm chiếc khăn quàng cổ vì trời đã trở nên lạnh hơn. Tối hôm đó, em cùng bạn đến môt quán cà phê, trang trí theo phong cách retro cổ điển. Cơn mưa đã làm những bộ bàn ghế ngoài trời ướt sũng, nên mặc dù rất muốn ngắm thành phố về đêm từ một nơi cao, thì em vẫn phải quyết định vào căn phòng nhỏ trên tầng 2. Đó là một căn phòng ấm áp,màu sắc hài hòa, đồ uống thì ngon tuyệt và đẹp mắt, thêm cả cái khung cảnh yên tĩnh kì lạ kia nữa.
“Ứơc gì có anh ở đây…”, điều đó hiện lên trong đầu em không biết bao nhiêu lần, khi thấy hai đứa bạn nắm tay tung tăng trên đường phố Đà Lạt, khi cái lạnh ùa vào căn phòng chỉ có mình em, khi bị người khác bắt nạt… rất nhiều khi khác nữa. Sự trống trải đã bao vây lấy em, nhưng em vẫn tạo một vỏ bọc vui vẻ yêu đời.
Đi qua những cuộc tình, em thấy mình ngày càng trưởng thành. Có mối tình thấy mình hời hợt, sau này tỉnh ngộ ra mình sai, chẳng quay lại thời gian được nữa. Cố gắng học những bài học lí thuyết về tình yêu, để khi áp dụng vào mới nếm đủ vị. Đến khi gặp được anh, em đã nghĩ rằng mình đã đi đến đoạn cuối của hành trình, em muốn bảo vệ anh trước tất cả những lời nói không hay của mọi người, em muốn được đồng hành với anh lâu dài, nhưng, đời là “vô thường”.
Em không còn đau khổ hay níu kéo như lần trước nữa, những gì đã xảy ra là điều nên xảy ra, và cho dù thế nào, mình vẫn phải biết điểm dừng ở đâu, biết chấp nhận, và bước tiếp.
Nếu có thể, em muốn đến Đà Lạt lần nữa, vẫn trong tâm thế của môt người cô đơn, nhưng không còn là “cô đơn trong cuộc tình”