Nhật kí hằng ngày

Diary 1

 Trong một khoảnh khắc, tôi muốn cắt tóc ngắn, thật ngắn, như chị Lý – thần tượng của tôi đã từng.

Sau khi cắt ngắn như thế, tôi sẽ kiếm một căn nhà nhỏ ở đó vài tháng. Ngôi nhà cách xa khu đông người sống, đẹp và sẽ chẳng ai thấy mái tóc của tôi, ngoại trừ tôi, mặc dù điều đó cũng khiến tôi phải đấu tranh khá là nhiều khi mỗi sáng thức dậy nhìn mình trong gương hay cảm giác trống trải giữa những kẽ tay mỗi lần xoa đầu.

Thời gian, lúc ấy nó trông sẽ “hữu hình” hơn khi cứ mỗi một tuần, một tháng trôi qua, những ngọn tóc mới của tôi lại hé lộ. Tôi sẽ nói “Ôi thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà tóc mình đã dài ra trông thấy”. 

Vâng, nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, chứ tôi sẽ không đời nào dám làm vậy. Gía như tôi sống trong rừng, một mình, thì tôi chỉ phải đấu tranh với chính mình để thử trải nghiệm đó thôi, bây giờ tôi không chỉ đấu tranh với mỗi tôi, mà cả những người xung quanh nữa, tôi cá là sẽ có người bảo tôi khùng nên mới làm vậy, họ không sai nếu tôi thực sự làm vậy vì chính bản thân tôi cũng cho là vậy!

Tôi xem xong 2 series của “Anne with an A”, Anne thực sự là một cô bé tuyệt vời, mặc dù đôi lúc mơ mộng thái quá nhưng chung quy lại cô bé thật là sáng tạo và giàu trí tưởng tượng. Tôi ước mình được như Anne, ước gì mình có thể nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt diệu từ những xung quanh. Anne thích đọc sách, nếu sống ở thời kì đó thì tôi nghĩ mình cũng thích đọc sách lắm. Từ khi chiếc điện thoại xuất hiện, những cuốn sách dần dần thoát ra khỏi cuộc ống của chúng ta. Tại sao lại như vậy? Tôi đã từng ao ước có một chiếc điện thoại màn hình thật to để tha hồ đọc sách truyện onl yêu thích, cho đến khi có được rồi, tôi lại tò mò về những thứ khác. Mạng xã hội, youtube đã kéo chúng ta đi thật xa, làm chúng ta quên mất những giá trị thực tế mà chúng ta từng nhận được.

Đột nhiên tôi nghĩ, hiện tại mình chưa có gì trong tay, mình ao ước một ngày “đủ đầy” sẽ hạnh phúc, nhưng đến khi “đủ đầy” rồi, mình lại muốn những thứ khác cao xa hơn, đích đến của hạnh phúc…chúng ta càng đuổi càng thấy mệt, càng xa. Như các thầy dạy, có lẽ hạnh phúc đã có mặt ở hiện tại rồi, nhưng chúng ta không thấy thôi, có khi sự thiếu thốn về vật chất như thế này lại là thứ mang đến niềm vui nhiều hơn, như chiếc màn hình điện thoại chưa tới 2 inchs năm ấy, tôi đã đọc biết bao nhiêu cuốn sách trên đó.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *