Chưa phân loại

Đêm vắng

2 giờ sáng, tại ban công tầng 4…

Cảnh vật như một bức tranh, những ngôi nhà đã ngủ, cây cối lặng im, đường sá vắng hoe không một bóng người và xe cộ. Có lẽ tôi là vật thể duy nhất chuyển động trong khung hình ấy, tay tôi khẽ lau những giọt nước đang tuôn ra từ khoé mắt. Tôi đang khóc.
Tôi khóc vì biết mình cần phải khóc, những thứ ứ đọng lại trong trái tim sẽ được giải phóng rất nhiều qua những giọt nước mắt. Rất nhiều lần khi thấy mình “lâu quá chưa rơi giọt nước mắt nào”, tôi lại tìm những video cảm động để xem rồi khóc, thế là tôi biết mình vẫn đang sống đây, vẫn có đầy đủ mọi loại cảm xúc.
Đêm thật đẹp, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, những cột đèn xa xôi kia nối nhau dẫn đến một nơi nào đó phía núi. Tôi bật một bản nhạc không lời, từng giai điệu như một chất đặc biệt quyện vào sự tĩnh lặng của đêm khiến tất cả mang một màu buồn cô đơn đến lạ. Tôi nhìn phía đối diện, một góc sân thượng tầng 3, tường bao quanh khá cao, trên trường đặt vài chậu cậy nhỏ, chiếc cửa mở ra sân khá đẹp, bên trong có rèm che, nhìn góc này tôi cứ nghĩ đến Hàn Quốc, với một cảm giác rất thân thuộc, một bữa tiệc BBQ cùng với soju, ngắm sao trời lung linh trong một đêm vắng.
Ngồi vậy hơn 30 phút, tôi đã để mình trôi, trong một nỗi buồn xa xăm hiện lên từ sâu trong tâm trí… đêm mang tôi đi hôm nay, và cả những hôm sau nữa.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *