Chưa phân loại

Chuyến đi thi Quốc học của cô bé nhà quê

Đó là lúc thi chuyển cấp, vì Huế thi sớm hơn so với ở Quảng Bình những 1 tuần nên chú thím ở Huế bảo với ba mẹ mình là đăng kí vô Huế thi thử lấy kinh nghiệm, đậu thì tốt không đậu cũng biết được thi thố nó như thế nào, rồi về quê thi chính thức cũng đỡ run hơn. Thím mình là giáo viên trên A Lưới, chị của thím cũng là giáo viên ở trường Phú Bài, nên nhờ thím với dì nên nhà mình chỉ cần chuyển hồ sơ vô rồi nhờ dì đi nộp nên thủ tục cũng chẳng có gì rắc rối.

Hồi đó mình như nhà quê lên phố, tóc quăn tít, đen nhem nhẻm, mắt thì bên một mí bên 2 mí (ở quê người ta gọi là con đậu con bay haha) Mình có hồi nào đi đâu xa đâu, đi xa nhất là Huế, 1 lần năm 2005, rồi đó đến năm lớp 9 mới đi lại nên mình háo hức lắm. Ba là người đưa mình đi, chú đón và cả 3 người thuê khách sạn ở lại, ăn ngoài cũng có mà thỉnh thỏang cũng qua nhà dì ăn.

Một tối nọ trước hôm thi, chú dắt mình với ba đi Big C, đó là lần đầu tiên mình đi siêu thị, mọi thứ choáng ngợp thiệt sự, mình chưa từng thấy cái gì to mà sáng đến như vậy. Chú mình hồi đó học bách khoa, vừa mới ra trường đi làm chưa được bao lâu, tối đó dẫn mình vào một shop trong siêu thị mua cho mình 1 bộ quần áo, lúc đó mình vui không biết tả thế nào. Bộ đồ gồm một chiếc quần kaki xám trắng, áo sơ mi kẻ sọc rất nhỏ, vải khá đẹp, cả bộ cũng tốn tầm 400 nghìn, xưa chừng đó tiền là mắc lắm chứ, ít nhất là với mốt đứa nhà quê như mình.

Mình thi Quốc học nhưng địa điểm thi lại là Hai Bà Trưng, kế bên Quốc Học. Hai ngồi trường nằm sát nhau, nghe bảo đâu ngày xưa là một trường nam sinh, một trường nữ sinh đó, thật cool! Sáng ba với chú chở mình lên trường, động viên vài câu rồi mình đi tới một ghế đá ngồi viết vài dòng nhật kí vào cuốn sổ nhỏ vừa mua ở nhà sách Phú Xuân. Khuôn viên trường rộng ơi là rộng, trường đẹp thực sự, mình viết tất cả vào cuốn sổ, cả sự cô đơn của mình khi ấy nữa. Trong khi mình đang chìm vào sự xa lạ và cô đơn, một bạn nữ xinh xắn bước tới bắt chuyện, bạn ấy cũng thi chuyên Anh Quốc học Huế, tên là Tâm. Bạn cười nhiều và cũng hỏi han mình, một lúc sau khi gần đến giờ vào lớp bạn mới rời đi. Sau này mình mới thấy thật ngu ngốc khi không xin info của bạn ấy, một cô gái Huế tốt bụng, giúp mình tự tin hơn rất nhiều.

Ngồi được một lúc nữa thì mình quyết định vào lớp thi. Các bạn cùng phòng thi cũng đang chờ ở ngoài, đa số các bạn học cùng trường cùng lớp nên rất tíu tít, túm tụm lại với nhau. Mình chẳng quen ai, đứng khép nép ôm tập sổ và hộp bút, tựa tường nhìn ngơ ngác đến tội. Thình lình lúc đó mình để ý nhóm bạn nữ đứng trước mình, tay bụm miệng cười chỉ trỏ, hướng mắt về đôi dép lào của mình.

Đó là đôi dép rất huyền thoại có quai, unisex =))) Thực ra đó là đôi dép nam nhưng tụi nữ ngoài mình thi nhau mặc vì thoải mái, lại có quai đúng tác phong, mà rẻ nữa. Mình ban đầu thấy các bạn ấy cười cười nhìn, mình cũng nhìn theo hướng các bạn ấy và thấy đôi dép của mình, mình chưa từng rơi vào trương hợp “bị cười” như vậy, cũng hơi hoang mang nhưng mình không ngại. Vì sao không ngại cũng chẳng biết nữa, lúc đó mình đang mặc bộ đồ tối hôm qua chú mua cho.

Ba với chú đón mình ở cổng trường sau buổi thi, cùng đi ăn trưa và hỏi han mình. Tâm lí thoải mái nhưng mình cũng choáng ngợp vì phòng thi mát mẻ rộng rãi đẹp đẽ. Sau nay có lần mình kể với chú chuyện bị cười vì đôi dép, mình kể theo kiểu ngây thơ lắm, cứ cười cười, chắc chú thấy thương.

Sau này kết quả thi của mình không có đậu được chuyên Quốc Học, nhưng chuyến đi đó cũng để lại kỉ niệm lớn lao cho mình, mình yêu Huế thêm một bậc nữa, cảm nhận được tình yêu thương những người thân trong gia đình hơn. Và như thường lệ, mình vẫn muốn nói là mình yêu Huế!

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *